Chương 37: Sao chị lại ở công ty?

Dưới góc nhìn bình thường, nhà của Tô Thụy Hi giàu đến thế, trên đời này còn món ngon nào mà cô chưa từng nếm qua chứ. Nhưng vấn đề là, ba Tô là kiểu người đầu óc toàn mơ mộng yêu đương, còn mẹ Tô thì một lòng tin rằng mình nấu ăn rất ngon. Thế nên từ nhỏ đến lớn, những món ăn mà Tô Thụy Hi ăn vào bụng, hầu như đều là "mỹ thực" do mẹ Tô nấu ra.

Sườn rang muối là một trong số ít những món mẹ Tô làm mà chưa bao giờ bị "thất thủ".

Nhưng bản thân Tô Thụy Hi lại không thích mùi vị rang muối cho lắm. Làm con gái của mẹ suốt 27 năm trời, vậy mà mẹ cô vẫn không nhận ra rằng, so với những món đậm vị, Tô Thụy Hi lại thích ăn mấy món thanh đạm kiểu cháo trắng, đồ ăn kèm đơn giản hơn.

Tất nhiên cũng không loại trừ khả năng mẹ Tô có quá nhiều sáng tạo trong nấu nướng nên mới khiến Tô Thụy Hi thích món nhạt như vậy.

Chỉ cần nghĩ đến tối phải về nhà ăn sườn rang muối là cô thấy dao động hẳn. Cô đảo mắt một cái, lại nhìn thấy phần cơm trưa Tôn Miểu chuẩn bị. Ngay khoảnh khắc đó, cô mới cảm thấy thế giới này cũng không đến nỗi đen tối như mình tưởng.

Tô Thụy Hi quyết định đi hâm lại phần cơm rồi mới bắt đầu ăn. Cô là người khá kỹ tính, phải hâm từng hộp một cho chỉn chu. Nhưng phòng trà riêng trong văn phòng cô chỉ có một lò vi sóng, nếu hâm từng hộp thì mất hơi nhiều thời gian, nên cô mang hộp cơm ra phòng trà, nơi nhân viên dùng chung.

Công ty cô không lớn cũng không nhỏ, có khoảng 150 người, thuê luôn hai tầng. Tầng này của cô có một phòng trà với 6 cái lò vi sóng, đủ cho cô dùng.

4 món mặn, một phần cơm, còn canh thì đựng trong hộp giữ nhiệt nên không cần hâm lại, tôm thì càng không cần. Thế là 4 cái lò vi sóng cùng lúc chạy lên, phát ra tiếng điện hoạt động è è. Sau khi hâm xong, Tô Thụy Hi cầm các hộp nhựa dùng một lần quay về văn phòng.

Cô đặt hộp cơm lên bàn trà trước ghế sofa, lấy đôi đũa đặt trong văn phòng ra chuẩn bị ăn. Thật ra cô muốn đổ hết các món ra từng tô riêng như ở nhà, nhưng đây là văn phòng, làm gì có nhiều chén đĩa như vậy, nên đành cho thẳng hộp vào lò quay luôn cho tiện.

Tô Thụy Hi nghĩ bụng, chắc phải kêu trợ lý mua sẵn vài bộ chén đũa đặt trong văn phòng, để lúc cần còn có cái mà dùng.

Nhìn hộp cơm bày ra trước mặt, Tô Thụy Hi thấy rất hài lòng. Cô biết đậu Hà Lan xào sẽ có vị thế nào, nhìn cách Tôn Miểu làm rất thanh đạm, gần như không thấy dầu mỡ, nhìn thôi đã cảm thấy ngon miệng rồi. Cô mở phần tôm, rồi mở luôn cả gói nước chấm đi kèm. Còn chưa kịp ăn thì điện thoại đã rung lên.

Cô cầm điện thoại lên xem thì thấy là tin nhắn của Tôn Miểu.

[Chị Tô ơi chị Tô! Quên nói với chị, tôm không cần hâm lại đâu, ăn nguội luôn! Chị hay đau bao tử mà, nên ăn vài miếng đồ nóng rồi ăn chút canh trước, xong hãy ăn tôm nha. Còn nước chấm thì chỉ để chấm thôi, đừng đổ thẳng vô tôm nha, ngâm lâu bị mặn đó!]

[Nãy em quên dặn chị, em xin lỗi xin lỗi!!]

Tô Thụy Hi chu môi nhẹ một cái, thiệt tình, Tôn Miểu coi cô là kiểu người gì vậy? Cô đâu có ngốc trong khoản kiến thức sống thường ngày, ai mà không biết tôm luộc hâm lại sẽ tanh chứ? Cô là người kén ăn đến mức nào chứ, những chuyện làm đồ ăn trở nên tanh hoặc có mùi là cô đều rõ ràng rành mạch!

Nên tất nhiên cô sẽ không làm mấy chuyện như vậy rồi.

Nhưng được người khác quan tâm, cảm giác cũng... không tệ chút nào. Tô Thụy Hi gõ lại tin nhắn trả lời Tôn Miểu: [Biết rồi, cảm ơn em.]

Vừa gửi xong, Tôn Miểu lập tức đáp lại bằng một sticker con thỏ dễ thương. Tô Thụy Hi thấy đáng yêu quá, không nhịn được mà bật cười khẽ. Sau đó Tôn Miểu không nhắn gì thêm, còn cô thì bắt đầu ăn. Làm đúng như lời Tôn Miểu dặn, cô ăn vài miếng cơm, rồi húp mấy ngụm canh.

Canh thì vẫn ngon như mọi khi, đến cơm trắng cũng ngon bất ngờ. Ngay khi vừa ăn một miếng, Tô Thụy Hi đã cảm thấy khác biệt, cô nhớ tới mùi vị của món cơm chiên trứng hôm trước. Chắc chắn Tôn Miểu không dùng loại gạo thượng hạng gì đâu, Tô Thụy Hi là kiểu người từng ăn không biết bao nhiêu loại gạo mắc tiền rồi.

Có loại còn là gạo cống(*), hạt căng bóng như ngọc trai, ăn vào đúng là tuyệt phẩm.

(*)Gạo cống ( / ) là một loại gạo đặc biệt, có nguồn gốc từ Trung Quốc thời phong kiến, dùng để dâng lên vua chúa, hoàng thất, vì thế gọi là "cống", nghĩa là "cống nạp". Đây không phải là một giống gạo cụ thể, mà là cách gọi để chỉ những loại gạo ngon nhất, chất lượng nhất, được tuyển chọn kỹ lưỡng từ nhiều vùng khác nhau, chỉ để cung cấp cho triều đình.

Trong ngữ cảnh hiện đại hoặc tiểu thuyết, khi nói đến "gạo cống", người ta thường dùng để nhấn mạnh sự cao cấp, thượng hạng, kiểu như "gạo ngon nhất", "đẳng cấp quý tộc", thường để so sánh với những loại gạo phổ thông.

Loại gạo đó có sản lượng cực thấp, so với lúa lai thì đúng là cách biệt trời vực, hương vị dĩ nhiên cũng bỏ xa các loại gạo phổ thông. Còn loại mà Tôn Miểu dùng, chắc chắn là thứ mà siêu thị bán theo bao lớn mấy chục ký, giá 50, 100 tệ một bao 10 – 20kg.

Nhưng kỹ thuật nấu cơm của Tôn Miểu lại hoàn hảo đến mức hoàn toàn bù trừ được nhược điểm của gạo.

Cơm này rốt cuộc là nấu kiểu gì nhỉ... Tô Thụy Hi thật sự không hiểu. Cô nhìn kỹ lại, thấy hạt gạo không hề bóng dầu. Cô từng đọc tin tức trên mạng, nói rằng có một số quán cơm trong trung tâm thương mại, để làm cơm thơm hơn sẽ nhỏ vài giọt dầu vào khi nấu.

Loại cơm đó nhìn rất bắt mắt, ăn vào cũng béo béo thơm thơm.

Nhưng thật ra, cách đó là để che giấu việc họ dùng gạo cũ.

Tô Thụy Hi không thấy kiểu cơm ấy ngon chút nào, có mùi dầu, cô chỉ cần ăn một miếng là biết ngay. Nhưng rõ ràng, phần cơm hôm nay không hề như vậy. Cơm sạch sẽ, hạt gạo căng bóng ngậm nước, nhìn vào là thấy hấp dẫn.

Ăn thêm vài miếng mà vẫn không nghĩ ra nổi, nên thôi kệ. Cơm mềm vừa phải, không quá dẻo cũng chẳng bị cứng, hạt nào ra hạt nấy, ăn vào còn có mùi thơm đặc trưng của gạo. Thật khó tin là từ loại gạo phổ thông mà có thể nấu ra cơm ngon đến vậy, nếu dùng loại gạo nhà Tô Thụy Hi hay ăn thì chắc chắn phải ngon đến mức "thăng thiên".

Ăn xong cơm và canh, Tô Thụy Hi càng mong đợi mấy món mặn tiếp theo. Cô biết đôi khi việc nâng kỳ vọng quá cao là không tốt, vì sẽ dễ thất vọng. Nhưng chỉ cần nghĩ người nấu là Tôn Miểu, cô lại thấy biết đâu kỳ vọng cao cũng không uổng phí.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!