Chương 34: Cái đầu óc chỉ biết yêu đương chết tiệt này!

Ngay khoảnh khắc đó, Tôn Miểu cảm thấy có chút kỳ lạ, vì động tác của Tô Thụy Hi nhìn thế nào cũng có chút... lúng túng, hơi luống cuống một tí.

Tôn Miểu không hề biết, sau khi Tô Thụy Hi rời đi, cô ngồi trong xe mình, nhìn cái hộp cơm nằm yên trên ghế phụ, khẽ thở dài.

Thật ra, Tô Thụy Hi đã có một kế hoạch nhỏ, có hơi ti tiện một chút, là định nhét luôn cái hộp cơm đó vào túi đựng cơm trưa, để Tôn Miểu vô tình mang về mà không hay biết.

Đợi đến khi cô nàng phát hiện ra dư một hộp cơm, tất nhiên sẽ phải liên hệ lại với cô. Khi ấy, cô sẽ giả vờ nhẹ nhàng nói là bản thân sơ ý bỏ nhầm vào, rồi nhân tiện... nhờ Tôn Miểu hôm sau làm luôn cho cô một phần cơm.

Với tính cách của Tôn Miểu, hộp cơm cũng đã lỡ nằm trong tay rồi, làm thêm một phần cũng chẳng phiền phức gì. Hơn nữa, Tô Thụy Hi luôn trả dư 20 tệ, hẳn là cô nàng sẽ không từ chối.

Kế hoạch nghe có vẻ khá ổn. Nhưng khi bắt tay thực hiện, Tô Thụy Hi lại "xì hơi", cuối cùng chẳng dám làm thật, chỉ đành để hộp cơm lại ghế phụ rồi xách ba hộp còn lại đi gặp Tôn Miểu.

Cô gục đầu xuống vô lăng, trông thật uể oải, có phần thất vọng với chính mình.

Tô Thụy Hi cũng không phải dạng "hiền lành chân chất" gì. Trong thương trường, kẻ hiền thường chẳng có xương để mà nhặt. Nhưng nghĩ kỹ lại, cô cũng chẳng làm gì xấu cả, chỉ giở một chút chiêu trò thôi mà. Lúc nào cô cũng trả thêm tiền mà, Tôn Miểu nấu thêm một phần thì đã sao?

Thế mà đến phút cuối, Tô Thụy Hi vẫn không xuống tay nổi.

Cô lại nghĩ đến nụ cười tươi sáng, thuần khiết của Tôn Miểu, nghĩ đến con người tốt bụng, giản dị mà dễ gần đó. Tại sao lại để cô nàng bị mình tính kế chứ? Nhất là khi người ta còn nấu canh cho cô ăn, còn nhắc cô ăn uống đúng giờ. Mà nếu còn tính kế người ta nữa thì đúng là đồ không ra gì.

Nghĩ vậy, Tô Thụy Hi thở dài, chuẩn bị khởi động xe, lái về nhà.

Vừa mới nổ máy, điện thoại trên khay giữa xe rung lên. Tiếng rung khá rõ ràng, trước khi chuyển số và đạp ga, cô liếc mắt nhìn rồi nhấc máy lên kiểm tra .

Cô gần như chắc chắn đó là tin nhắn của Tôn Miểu, và quả nhiên là cô nàng thật.

Tôn Miểu nhắn:

[Chị Tô, vừa nãy quên hỏi chị. Mai nghỉ lễ rồi, chị có đến công ty không? Hay là để em gọi người giao tận nhà cho chị? Nếu cần thì gửi em địa chỉ nhé, hoặc em có thể bảo họ đặt ở chốt bảo vệ ở cổng sau cũng được.]

Tô Thụy Hi nghĩ một chút, rồi trả lời:

[Mai tôi đến lấy. Mai gặp lại.]

Cô cũng không hiểu tại sao lại nhắn như vậy. Mai cô đâu có đi làm, nhân viên thường còn được nghỉ cơ mà, chẳng lẽ một người sếp như cô lại tự ngồi ở công ty tăng ca à? Nhưng nghĩ kỹ lại thì bánh kẹp thịt bò ngon như vậy, lỡ bị người giao hàng ăn mất thì sao?

Tô Thụy Hi tự tìm cho mình một lý do hợp lý, thế là yên tâm thoải mái chuẩn bị "vô tình" ghé qua công ty ngày mai.

Tôn Miểu vẫn còn ngồi trên xe, chưa rời đi. Thấy tin nhắn phản hồi của Tô Thụy Hi, khóe miệng cô nàng khẽ cong lên, nhắn lại:

[Dạ, ngày mai gặp.]

Tôn Miểu gửi tin nhắn vì trong lòng cứ có cảm giác lúc nãy Tô Thụy Hi như đang lén lút làm chuyện gì đó mà chưa thành, cứ như đang giấu đầu lòi đuôi vậy. Cảm giác đó khiến cô tò mò, thế là còn chưa nổ xe đã móc điện thoại ra nhắn thử một tin.

Cô nàng biết mình không nên ôm hy vọng gì nhiều, nhưng mà... lúc nào Tô Thụy Hi cũng trả lời tin nhắn quá nhanh, còn chủ động nói "mai gặp" nữa, nói sao mà lòng không vui cho được.

Từ khi gặp Tô Thụy Hi, mỗi ngày của Tôn Miểu như có thêm ánh nắng. Trên đường về nhà buổi tối, cô nàng vừa chạy xe vừa ngân nga hát, tâm trạng phơi phới.

Mà mấy bài cô nàng hát cũng chẳng có giai điệu gì cố định, lời cũng toàn bịa ra:

"Bạn chính là sức mạnh của tôi~"

"Ngày mai nhất định sẽ tốt đẹp hơn~"

"Chút ít tiền đếm hoài không hết~"

Hệ thống thì chê bai:

[Dở tệ, chẳng hay chút nào.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!