Chương 31: Chị ấy có phần riêng

"Có loại không cay không?"

"Có." Tôn Miểu lấy bánh kẹp thịt bò ra, hỏi Tô Thụy Hi muốn mấy cái.

Ban đầu Tô Thụy Hi chỉ định lấy 1 cái thôi, nhưng nghĩ ngợi một chút rồi lại nói: "Lấy hai cái đi."

Ăn một cái trước, nếu chưa no thì ăn tiếp cái còn lại, nếu no rồi thì đưa cái dư cho trợ lý của mình. Đỡ phải để cô ấy cứ nhìn cô như kiểu cô đang ăn vụng đồ nhà người ta vậy.

Tôn Miểu gật đầu, lúc gói bánh thì thuận miệng nói: "Hôm nay em có nấu canh, trưa chị cứ qua lấy là được. Em sẽ để sẵn hai cái bánh cho chị..." Cô nàng vừa nói vừa hơi lưỡng lự: "Chị ăn không?"

Hồi trước bán cơm chiên trứng, cô cũng chỉ ăn ba bữa là không thấy đến nữa, Tôn Miểu cũng không rõ lý do, chỉ đoán chắc là ăn ngán rồi. Bánh kẹp thịt bò cũng dễ ngán mà, ăn một hai bữa thì còn được, chứ ngày nào cũng ăn thì ngán muốn xỉu chứ ở đó mà không ngán.

Tôn Miểu nghĩ vậy là cô nàng đã đánh giá thấp tay nghề của mình rồi. Với trình độ như cô nàng mà ra đây bán vỉa hè, là đang ban ơn cho đám dân văn phòng đấy chứ. Đừng nói là ăn mỗi ngày, 3 bữa một ngày ăn hoài cũng chẳng ai than chán.

Đồ ngon thì có nhiều cũng không ngại. Hơn nữa, thịt bò dù dễ ngán, nhưng có cải thảo với hành lá trộn vào, vị ngấy bị trung hòa hết. Không ngán, một chút cũng không ngán.

Tô Thụy Hi cũng không thấy ngán, nên nghe Tôn Miểu hỏi câu đó thấy kỳ kỳ. Cô lắc đầu: "Ăn chứ, tối tôi cũng muốn ăn nữa." Sau chuyện tối qua, cô đã hiểu ra một chuyện, nếu không nhờ Tôn Miểu để phần riêng, thì rất có thể cô sẽ chẳng mua được cái nào.

Giờ giấc tan làm của cô không đều như dân văn phòng. Dân văn phòng dù có phải tăng ca, thì giữa chừng cũng có khoảng nửa tiếng ăn cơm, đủ thời gian ra mua bánh.

Còn cô, làm sếp của chính mình, mà đã bận thì là kiểu "bận vô cực", không có thời gian mà mua đồ ăn. Nếu cứ chờ vào cô, thì tám phần là tối đó nhịn đói. Tôn Miểu chủ động hỏi có cần để phần không, cô lập tức "Cần!"

Tôn Miểu lấy bánh đưa cho cô, đợi Tô Thụy Hi đi vào tòa nhà Kim Sa rồi, mới tuyên bố ca sáng của cô nàng coi như xong.

Nhìn thì thấy ngày nào Tôn Miểu cũng tất bật, trước hết là giờ làm dài đằng đẵng, Hệ Thống bắt cô nàng phải bám lấy xe đồ ăn suốt 12 tiếng. Chưa kể bán xong về nhà còn phải dọn xe, sáng hôm sau lại dậy sớm chuẩn bị đồ.

Nhưng cô nàng vẫn có kha khá thời gian nghỉ. Ví dụ từ bây giờ đến lúc bán buổi trưa là thời gian nghỉ; rồi sau khi bán xong buổi trưa, đến lúc dân văn phòng tan làm buổi tối, cô nàng cũng được nghỉ.

Bán đồ ăn mà, ngoài mấy giờ cao điểm thì là giờ nghỉ của cô nàng thôi.

Cách nghỉ ngơi của Tôn Miểu cũng đơn giản, lướt điện thoại. Hệ Thống cũng chu đáo, trên xe hàng có ổ cắm điện, không thì với cái điện thoại cũ rích của cô nàng, chơi tí là tắt nguồn mất tiêu.

Cô nàng đọc truyện, xem video, chơi game, chơi nhiều cũng mệt. Bỏ điện thoại xuống lại thấy mình vừa lãng phí thời gian.

Lúc đó, cô nàng sẽ bình tâm lại, lên mạng coi video nấu ăn, nghiên cứu xem họ làm thế nào. Thực ra, mấy video dạy nấu ăn trên mạng nhiều khi chỉ sai bét, ai nấu quen rồi thì nhìn biết liền.

Ví dụ kinh điển là món cà tím kho dầu, cho cả tương đậu(*), nước tương, hắc xì dầu, dầu hào, muối... tất tần tật vô nồi. Tôn Miểu coi mà nhíu mày, theo bản năng cảm thấy chắc chắn sẽ mặn chát.

(*)Tương đậu: một loại tương làm từ đậu lên men, thường có vị mặn, cay nhẹ và rất đậm đà. Tương đậu (đặc biệt là tương đậu cay Tứ Xuyên) thường được dùng trong các món xào, kho như (đậu hủ ma bà) hay (cà tím kho dầu) để tạo màu và hương vị đặc trưng.

Mà bình luận phía dưới cũng y chang, nhiều người bớt tương đậu hay nước tương, thậm chí không bỏ muối thì ăn lại ngon hơn. Người không biết nấu mà tin bừa mấy thứ đó, làm ra được món gì ăn được mới lạ.

[Cô cũng có thể thử quay video dạy nấu ăn mà, ví dụ như cơm chiên trứng, Mala xianggou, bánh kẹp thịt bò gì đó. Cô từng mở tiệm ăn sáng mà, chắc biết nhiều món lắm.]

"Tôi đào đâu ra thời gian? Một ngày bán hàng 12 tiếng, giờ còn quay clip nữa thì chẳng khác nào đuối luôn." Tôn Miểu lắc đầu với ý tưởng của hệ thống, lầm bầm: "Tìm dịp đổi cái điện thoại thôi, cái này camera tệ quá, bộ nhớ cũng nhỏ nữa. Xem có ưu đãi gì không đổi luôn một thể..."

Cô nàng lại lướt mạng xem giá điện thoại. Mấy cái mới thì đắt khỏi nói, cái nào cũng mấy ngàn tệ. Nghĩ đến túi tiền nhỏ bé của mình, cô nàng đành thở dài: "Thôi, cái này xài đỡ cũng không chết ai."

[Keo hết thuốc chữa.]

Hệ thống nói y hệt cô gái hiphop hôm bữa, mà lần này Tôn Miểu lại có lời đáp trả: "Không được, tôi không thể bị gắn mác keo kiệt được. Tôi là iron T."

[......]

Cô nàng đang kể chuyện cười gì thế này hả.

Tôn Miểu cũng thấy mình nói câu đó mắc cười muốn xỉu, cười tươi như hoa. Thời gian buổi sáng cứ vậy trôi qua chậm rãi, nhìn đồng hồ thấy sắp 11 giờ rồi, cô nàng vươn vai bắt đầu chuẩn bị bánh để bán buổi trưa.

Bánh kẹp thịt bò bán khá nhanh, cái dở chính là bán nhanh quá. Không như Mala xianggou bán lẻ từng phần, còn bánh này hết một mẻ là lại phải chuẩn bị mẻ mới. Buổi trưa hôm nay Tôn Miểu lại bán được 10 mẻ, cộng với buổi sáng là 18 mẻ, dọn sạch sẽ hết số bánh đã làm sẵn từ sớm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!