Tô Thụy Hi tới bệnh viện vào buổi trưa. Cô tính tranh thủ thời gian truyền dịch rồi buổi chiều quay về công ty làm tiếp.
Thật ra bác sĩ đã khuyên cô nên nhập viện theo dõi, cô cũng đã làm thủ tục rồi, nhưng chẳng ở bệnh viện được bao lâu.
Từ sáng nay, cô đã bắt đầu thèm món cơm chiên trứng đã ăn tối hôm qua. Có điều, đường đi làm và đường tới bệnh viện không thuận tiện, mà chủ quầy hàng đó cũng nói rồi, 8 giờ sáng mới bắt đầu bán.
8 giờ mới mua, xong rồi tới công ty thì trễ là cái chắc. Dù gì Tô Thụy Hi cũng là sếp, với danh hiệu "nữ hoàng chăm chỉ", cô phải luôn làm gương, sao mà đi trễ được chứ.
Sáng sớm, dì giúp việc đã chuẩn bị bánh mì, trứng chiên và sữa cho cô. Nhưng vừa cắn miếng trứng thì Tô Thụy Hi đã cảm thấy không ngon bằng món canh trứng hôm qua, nhiều dầu, lại còn bị khét, vị chẳng đâu vào đâu.
Đến trưa, không thể nhịn nổi nữa, Tô Thụy Hi lái xe đến thẳng đó. Đậu xe xong, cô nhanh chân bước tới. Buổi trưa, đáng lý phải rất đông khách, nhưng trước xe đẩy vẫn không có một ai.
Tô Thụy Hi hơi bất ngờ. Với tay nghề nấu ăn như vậy, ai ăn một lần chắc chắn sẽ quay lại lần hai giống như cô. Nhưng chắc vì chưa nổi tiếng, nên cô không cần phải xếp hàng. Tô Thụy Hi tăng tốc bước đến trước xe đẩy.
"Chủ quán, cho tôi một phần cơm chiên trứng và canh trứng, không cay."
Tôn Miểu đáp lời rồi nói thêm: "Hôm nay không có canh trứng đâu, canh hôm qua được làm từ nguyên liệu còn dư, coi như khuyến mãi thôi."
"Vậy cũng được. Cho tôi một phần cơm chiên, mang về nhé."
Phòng bệnh của Tô Thụy Hi là phòng đơn, cô định tiết kiệm thời gian, mang vào phòng ăn luôn cho tiện. Tôn Miểu gật đầu, nhanh chóng làm xong phần cơm, đóng hộp rồi đưa qua cho cô từ phía sau xe đẩy.
Tô Thụy Hi vừa định quét mã trả tiền thì Tôn Miểu lên tiếng: "Không cần đâu, tối qua cô đưa dư, phần này coi như đã thanh toán rồi."
Nghe vậy, Tô Thụy Hi vẫn quét mã trên bảng gỗ đặt trên xe: "Tay nghề của cô đáng giá mà. Với lại, chỉ hôm qua mới đưa dư thôi, hôm nay tôi trả đúng giá là được."
Tiếng chuông báo "đã nhận 20 tệ" vừa vang lên, Tô Thụy Hi đã xách phần cơm rảo bước rời đi.
Tô Thụy Hi bước nhanh về phòng bệnh của mình, vừa vào tới nơi cô lập tức nhấn chuông gọi y tá để truyền dịch. Trong lúc y tá còn đang chuẩn bị, cô ngồi xuống cái bàn nhỏ trong phòng, mở hộp cơm ra định ăn cho đỡ đói. Vừa mới mức một muỗng cơm, chưa kịp cho vào miệng thì y tá đã đẩy xe thuốc bước vào.
Trên xe đã sắp sẵn thuốc men và ống tiêm.
Thấy Tô Duệ Hi, cô y tá trẻ có chút phàn nàn: "Cô Tô, cô đi mà không nói tiếng nào làm tụi em hết hồn à. May mà còn liên lạc được, chứ không thì y tá trưởng chắc chửi tụi em te tua luôn rồi."
"Biết sao giờ, công việc quan trọng mà..." cô cười khổ.
Cô y tá càu nhàu thêm vài câu rồi cũng không nói gì thêm. Dù sao bác sĩ chủ trị cũng đã nói: "Để cô ấy muốn sao cũng được", mà Tô Thụy Hi cũng ký cam kết tự chịu trách nhiệm rồi, y tá chẳng còn lời nào để nói. Cô ấy nhanh tay gắn kim truyền dịch cho Tô Thụy Hi, chuẩn bị rời đi thì vẫn nhịn không được hỏi một câu:
"Cô Tô, cơm chiên đó cô mua ở đâu vậy? Thơm quá trời luôn."
"Ngay cửa nam bệnh viện đó, có cái xe đẩy nhỏ, chỉ bán cơm chiên thôi. Dễ kiếm lắm."
"Cô Tô nhớ kỹ vậy, chắc là mê đồ ăn chỗ đó lắm phải không?"
Đúng lúc này, tinh thần "kiêu ngạo ngầm" của Tô Thụy Hi lại trỗi dậy. Mặt cô tỉnh bơ, nhưng giọng có hơi lúng túng: "Cũng không đến mức đó đâu... ăn tạm thôi."
Đợi cô y tá đi rồi, Tô Thụy Hi mới bắt đầu ăn. Thật ra, trước khi cho vào miệng, cô vẫn còn hơi nghi ngờ, liệu tối qua thấy ngon có phải vì đói quá không? Lúc đói, ai ăn gì cũng đều thấy ngon hết mà, huống hồ tối qua cô đói tới mức bụng dán vào lưng, đương nhiên sẽ cảm thấy món đó cực kỳ ngon.
Nhưng sau khi ăn một miếng thôi, cô đã biết không phải do đói, mà sự thật là ngon thiệt.
Món cơm chiên trứng này làm cô nhớ tới một nhà hàng cao cấp mà lần trước cô đã từng ăn. Ở đó có một đầu bếp, nghe nói là bậc thầy món Hoài Dương, đã đích thân chế biến món cơm chiên Dương Châu ngay tại bàn. Nguyên liệu tinh tuyển, kỹ thuật đỉnh cao, một phần cơm chiên Dương Châu đó giá tận 1.888 tệ!
Không biết phải mất bao lâu thì cô chủ nhỏ mới có thể bán ra được một phần cơm chiên Dương Châu như thế nữa.
Vậy mà Tô Thụy Hi lại cảm thấy... phần cơm chiên trứng của cô chủ nhỏ ấy, hình như còn ngon hơn cả món Dương Châu cao cấp kia.
Còn trẻ mà tay nghề đã giỏi đến thế, không hiểu sao lại chọn ngồi bên đường, bày một cái xe đẩy nhỏ, bán cơm chiên trứng giá 20 tệ một phần.
Tô Thụy Hi nhanh chóng ăn hết sạch phần cơm, tiện tay lấy chai nước suối trong túi ra uống vài ngụm. Ăn xong rồi, bụng no căng, lòng càng thấy thỏa mãn. Rõ ràng đã ăn no rồi, mà Tô Thụy Hi vẫn còn thấy... thèm. Nhưng nếu lúc này cô y tá quay lại hỏi món đó có ngon không, thì chắc chắn cô vẫn sẽ hờ hững nói: "Ừm, cũng bình thường thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!