Chương 290: Hẹn ăn cơm

Vừa về nhà chưa được bao lâu, Tôn Miểu đang tính trang trí lại một chút để chuẩn bị đón Giáng Sinh, tạo chút không khí lễ hội cho ngày mai, thì nhận được tin nhắn từ cô gái ya

-bi. Bên kia gửi một đường link, cô nàng nhấn mở ra xem, không hổ là con nhà giàu, ngay cả một đôi tất cũng là hàng hiệu, giá tận 3 ngàn tệ.

Tôn Miểu cũng lần đầu mới biết, thì ra mấy thương hiệu lớn cũng làm quần tất.

Chỉ có thể nói, chỉ cần có thị trường thì sẽ có người nhảy vào làm. Ngay cả thương hiệu lớn, biết có thể kiếm tiền, cũng lập tức tung sản phẩm ra.

Bây giờ, đối với Tôn Miểu thì chắc chắn không phải không chi nổi 3 ngàn tệ, nhưng cô nàng vẫn thấy xót. Nhưng nếu nghĩ đến việc mua cho Tô Thụy Hi, cô nàng không thấy xót nữa. Người đó là chị Tô Tô của cô nàng, dĩ nhiên phải dùng thứ tốt nhất. Nếu là đồ rẻ tiền, cô nàng lại cảm thấy không xứng đáng mặc trên người Tô Thụy Hi.

Cô nàng chỉ nhắn lại một câu "cám ơn". Bên kia bắt đầu gõ chữ, Tôn Miểu biết là đối phương muốn "đòi thù lao" rồi. Nhưng mà nói là đòi, thật ra cũng chỉ là muốn qua ăn chực một bữa, mà lần nào tới họ cũng mang theo quà.

Quả nhiên, cô gái ya

-bi nhắn:

"Ngày mùng 2 cô có rãnh không? Tôi với Từ Tử An có thể qua thăm cô và chị Tô một chút không? Không có ý gì khác, chỉ là lâu rồi chưa gặp chị Tô nên muốn nói chuyện với chị ấy."

Cách nói nghe có chút dè dặt, nhưng Tôn Miểu lại thấy họ không cần phải cẩn thận như thế. Xét cho cùng, họ cũng được xem như là bạn chung của cô nàng và Tô Thụy Hi. Bạn bè của Tôn Miểu không nhiều, nhưng đã coi là bạn thì cô nàng đều trân trọng.

Lúc bày quầy bán hàng thì họ là khách, còn sau đó thì nên thoải mái với nhau như bạn bè thân thiết.

Thế nên Tôn Miểu suy nghĩ một chút rồi trả lời:

[Bây giờ thì không có vấn đề gì, nếu có việc khác thì tôi sẽ báo lại sau.]

[OK.]

Cô gái ya

-bi gửi thêm một cái sticker rồi cũng không nói gì nữa. Chuyện này coi như chốt xong, cô ấy đi tìm cô gái hiphop. Dù thế nào thì cô gái hiphop cũng là chị em thân thiết, tuyệt đối không thể bỏ quên.

Tôn Miểu cất điện thoại, sau đó có ra ngoài mua thêm ít nguyên liệu, phát hiện tuyết rơi dày hơn chút. Lúc về nhà, cô nàng còn khe khẽ hát "Jingle bells, jingle bells..." rồi nhận được điện thoại từ mẹ của Tô Thụy Hi, bà Thẩm Dật Thu.

Bà Thẩm cũng nói dịp Tết Dương Lịch muốn qua nhà họ ăn cơm, thậm chí còn nói có thể dẫn theo ba Tô. Tất nhiên Tôn Miểu không có ý kiến, sau khi xác nhận thời gian thì mới biết vợ chồng Thẩm Dật Thu chỉ rảnh vào ngày mùng 2.

Tôn Miểu ngẩn ra, đành nói thật với bà là ngày hôm đó bộ đôi hiphop và ya

-bi cũng hẹn tới ăn cơm, chắc phải trao đổi thêm với họ.

Nhưng vừa nghe đến cái tên "Từ Tử An", Thẩm Dật Thu lại không làm khó cô nàng, bà nói:

"Đã là tới ăn ké thì cũng không cần chia làm hai lần làm gì, vậy thì chúng tôi ăn chung với bọn nó luôn cũng được, dù sao cũng quen biết nhau. Hơn nữa, chia ra hai lần thì lại phiền con quá. Nhưng một lần làm nhiều món như vậy, con có thấy vất vả không. Nếu cần, dì có thể phụ một tay, đừng ngại sai dì làm việc."

Tôn Miểu vẫn từ chối, nhưng không phải vì khách sáo, mà vì cô nàng từng tận mắt chứng kiến tay nghề nấu nướng của Thẩm Dật Thu... rất không ổn. Tốt nhất là để bà và Tô Thụy Hi ngồi ngoan ngoãn trên bàn ăn.

Hơn nữa Tôn Miểu cũng không quen có người lăng xăng cạnh bên khi cô nàng nấu nướng. Tô Thụy Hi là ngoại lệ, nhưng ccô cũng chỉ giúp nhặt rau thôi, mấy việc khác không động vào. Còn trước đây, khi đầu bếp Giang Bình giúp, thì vì bà ấy là dân chuyên, làm việc rất thuận tay, gần như không cần Tôn Miểu nói, cái gì cần dùng là đưa ngay đến tay, nên cô nàng mới thấy thoải mái.

Ngoài hai trường hợp đó, Tôn Miểu không định để ai nhúng tay vào cả.

Nói thật, không cần thiết, thật sự không cần thiết. Một đống người chui vào bếp, bếp đang rộng rãi lại thành chật chội, quay người cũng khó, phiền thêm chứ không lợi gì. Thế nên tốt nhất ngay từ đầu nói rõ, chỉ để mình cô nàng làm là ổn.

Vậy nên Tôn Miểu dứt khoát từ chối đề nghị của Thẩm Dật Thu, chỉ nhắc bà cứ yên tâm đến ăn là được.

Cúp điện thoại, Tôn Miểu lại tiếp tục bận rộn. Hôm nay là đêm Giáng Sinh, dù thế nào cũng phải có chút gì đặc biệt. Cô nàng lên mạng xem thử, biết rằng ở nước ngoài, người ta hay ăn tiệc lớn vào Noel, nên cũng quyết định làm vài món cho Tô Thụy Hi.

Gà tây thì cô nàng mua ở siêu thị gần nhà, không mua nguyên con mà chỉ lấy đùi. Đùi gà tây lớn gấp mấy lần đùi gà thường, Tôn Miểu mua xong mới thấy, hai người ăn một cái là quá đủ.

Vậy nên cái còn lại cất vào tủ lạnh, để dịp khác ăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!