Chương 29: Sao vẫn còn 2 cái

Hai mẻ cuối cùng, bánh vừa ra khỏi chảo là bán sạch trơn. Vị khách cuối cùng thấy cô nàng còn 3 cái bánh, đã định gom hết một lượt. Chỉ 3 cái bánh thôi mà, chẳng đáng gì. Nhưng ánh mắt nóng bỏng phía sau khiến người đó chỉ dám mua 2 cái, để lại cái cuối cùng.

Cái cuối cùng cũng bán nốt, Tôn Miểu đã tuyên bố đóng quầy.

Khách hàng còn "ối dồi ôi" một hồi, nhưng rồi cũng tản ra ai về nhà nấy. Không ít người còn dặn dò cô nàng: "Mai nhớ làm nhiều hơn chút nha!"

——Biết rồi mà, mấy cô nàng háu ăn.

Dĩ nhiên Tôn Miểu không nói mấy lời trong bụng ra miệng, chỉ vẫy tay coi như đáp lại. Cô nàng bận rộn gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng mới tính ngồi nghỉ một chút, thế mà vẫn có người lục đục kéo tới.

Người đến trước đã biết bánh kẹp thịt bò hết rồi, nhưng người phía sau đâu có hay, vẫn ùn ùn kéo tới, định mua 2 cái bánh. Thấy Tôn Miểu vẫn ngồi bên trong, lập tức gọi: "Chủ quán ơi, cho tôi 2 cái bánh..."

"Xin lỗi nha khách ơi, hôm nay bán hết rồi, tôi nghỉ ngơi một chút rồi mới về."

Câu này Tôn Miểu lặp đi lặp lại suốt từ 6 giờ 20 tới tận 6 giờ 50. Có người đứng đợi xe buýt còn thắc mắc sao cô nàng vẫn chưa thu dọn về nhà. Chính Tôn Miểu cũng hơi lưỡng lự, mở điện thoại ra, nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của Tô Thụy Hi, do dự không biết có nên nhắn hỏi cô một tiếng không.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì... thấy không ổn lắm. Gửi tin nhắn hỏi Tô Thụy Hi có muốn tới mua bánh không, nghe cứ như đang giục người ta vậy. Lỡ đâu tối nay người ta có tiệc tùng gì đó, căn bản chẳng có ý định ăn bánh của cô nàng thì sao?

Huống chi cô nàng nhớ, Tô Thụy Hi thường tới cổng khu vào khoảng 7 giờ rưỡi, nghĩa là cỡ 6 rưỡi cô đã tan làm về rồi. Kết hợp với chuyện buổi trưa nói, có lẽ lúc này Tô Thụy Hi đã rời bãi đỗ xe dưới hầm, đang trên đường về rồi.

Tôn Miểu gãi đầu, lại chờ thêm chút nữa nhưng vẫn không thấy Tô Thụy Hi, mới chịu cất điện thoại, chuẩn bị thu dọn về nhà.

Hôm nay lẽ ra cô nàng có thể về sớm hơn một chút, nhưng vì Tô Thụy Hi mà cô nàng cố nấn ná thêm nửa tiếng đồng hồ.

Đúng lúc Tôn Miểu đang dỡ cái mái hiên nhỏ phía trước quầy xe xuống thì, Tô Thụy Hi bước trên đôi giày cao gót xuất hiện. Tôn Miểu hơi sững người, khoảnh khắc sau đó, nụ cười như nắng sớm lập tức nở bừng trên mặt cô nàng.

Tháng Năm, trời đã bắt đầu tối sớm. 6 giờ 50 mấy, gần 7 giờ, trời đã chập choạng tối.

Tô Thụy Hi bước nhanh về phía Tôn Miểu, tiếng giày cao gót vang lên từng nhịp. Nhìn thấy Tôn Miểu vẫn còn ở đó, cô khựng lại một chút.

Chỗ mà Hệ Thống chọn cho Tôn Miểu đều nằm dưới đèn đường. Đúng lúc này, như đúng hẹn 7 giờ, đèn đường chớp 2 cái rồi bật sáng. Ánh đèn vàng dịu rơi xuống người Tôn Miểu, rồi dần rạng rỡ hẳn lên.

Cô nàng đứng giữa ánh đèn, cả người cũng sáng lên theo.

Cùng lúc ấy, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt cô nàng cũng khắc sâu vào mắt Tô Thụy Hi.

Tô Thụy Hi hơi ngập ngừng bước chân, vuốt tóc mái một cái, rồi giả vờ như không có gì, chậm rãi bước tới. Cô đứng ở bên ngoài ánh đèn, sau lưng là tòa nhà văn phòng đã bật đèn sáng, cả người chìm trong ánh sáng ngược, đường nét hiện lên nhưng sắc mặt lại tối mờ.

Tôn Miểu theo bản năng nhìn kỹ hơn, thấy Tô Thụy Hi bước vào vùng sáng, lúc ấy mới thấy rõ mặt cô.

Vẫn là khuôn mặt mà Tôn Miểu thích, biểu cảm thản nhiên, lông mày cong nhẹ như núi xa, ánh mắt như sao trời, cằm hơi nhếch lên, cùng với tiếng bước chân dứt khoát như một chú mèo kiêu kỳ.

Quả nhiên, cô nàng đúng là có xu hướng "M" thật rồi...

Tôn Miểu âm thầm tự chọc mình một câu, rồi gọi Tô Thụy Hi: "Tô Thụy Hi, cô tới rồi." Gọi đầy đủ tên nghe cũng kỳ kỳ sao đó.

Tô Thụy Hi gật đầu, thấy cô nàng đang dọn dẹp thì hỏi: "Cô đang dọn về hả?"

Tôn Miểu đáp: "Ừm, cô chưa ăn cơm đúng không?"

Lúc Tôn Miểu trả lời dứt khoát như thế, thật ra Tô Thụy Hi đã tính quay về rồi. Dọn dẹp như vậy rồi thì chắc chắn là bán hết bánh hoặc lửa cũng tắt rồi, lúc này cũng đâu cần ép người ta vì mình mà làm bánh.

Thế nên cô không trả lời câu kế tiếp của Tôn Miểu, chỉ nói: "Vậy tôi cũng về luôn đây."

Tôn Miểu gọi giật lại: "Khoan đã, không phải cô tới để mua bánh kẹp thịt bò hả? Tôi có để dành hai cái, định để tối ăn. Nếu cô không ngại thì lấy hai cái này đi."

Tô Thụy Hi dĩ nhiên là không ngại rồi. Cô còn có thể đem canh về nhà hâm nóng lại mà ăn, huống hồ là hai cái bánh mới làm chưa bao lâu. Nhưng đó là bữa tối của Tôn Miểu, cô cũng thấy hơi ngại, không tiện nhận.

"Vậy... không ổn lắm đâu. Tôi lấy bữa tối của cô rồi thì cô ăn gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!