Thẩm Dật Thu chọn miếng đầu tiên có nhiều rau dấp cá hơn. Vừa cắn một cái, hương vị rau dấp cá đã tràn đầy trong miệng. Bà siêu thích ăn rau dấp cá, cũng thích ăn khoai tây.
Cảm giác của khoai tây nanh sói và bánh khoai tây khác hẳn nhau. Bánh khoai tây thì hơi mềm một chút, còn khoai tây nanh sói vì được chiên dầu nên bên ngoài giòn hơn. Bánh khoai tây là một miếng nguyên khối, giống như một cái bánh khoai tây lớn, còn khoai tây nanh sói thì là từng miếng nhỏ riêng biệt.
Cũng chính vì là từng miếng nhỏ, nên ăn vào không thấy no gì, đã vậy, chỉ trong chốc lát Thẩm Dật Thu đã giải quyết hết một phần lớn. Đến cuối cùng, những cọng rau dấp cá sót lại dưới đáy hộp, bà cũng dùng xiên gắp từng chút một đưa hết vào miệng.
Ngon quá trời ngon! Bà tập trung đến mức, ăn hết hộp khoai tây nanh sói rồi cũng quên luôn chuyện phải đi xin Tôn Miểu thêm chút ớt.
Ăn xong, bà cũng phải thừa nhận vị cay mà Tôn Miểu nêm nếm còn chuẩn hơn bà. Độ cay này đối với bà mà nói là vừa khéo nhất. Nhiều hơn một chút, ớt sẽ gắt, cay đến mức khó chịu, thậm chí còn có vị đắng; ít đi một chút thì lại không đã miệng, chẳng đủ để khiến mồ hôi bà túa ra đầy trán.
Đúng vậy, ăn xong rồi, bà cảm thấy người nóng ran. Bây giờ đã là ngày 21 tháng 10, thời tiết bắt đầu lạnh dần, nhất là sáng sớm và chiều tối càng lạnh hơn. Tôn Miểu dọn quầy lúc 4 giờ chiều, đến lượt Thẩm Dật Thu thì đã 5 giờ rưỡi, nhiệt độ lúc ấy cũng thấp hơn nhiều.
Thẩm Dật Thu đã mặc áo khoác từ sớm, bên trong là áo len mỏng, giữ ấm rất tốt, thậm chí hơn cả mấy cái áo gió. Thế nhưng ngồi trên cái ghế đẩu nhỏ, mới ăn được vài miếng, trán bà đã rịn mồ hôi vì cay, cả người nóng bừng, đành phải cởi áo khoác đặt lên đùi, cẩn thận không để nó rơi xuống đất.
Ăn xong khoai tây nanh sói, cơ thể bà vẫn thấy ấm áp. Ôm áo khoác trên khuỷu tay, Thẩm Dật Thu chào tạm biệt Tôn Miểu, tiện tay bỏ hộp dùng một lần vào thùng rác, rồi quay người đi ngay. Lúc về đến xe, bà vẫn còn suy nghĩ, không biết hủ sate dấp cá ở nhà đã sắp hết chưa? Đợi một thời gian nữa, khi công việc trong tay xong xuôi, bà sẽ dày mặt sang nhà con gái ăn ké một bữa, tiện thể xin thêm 2 hũ sate rau dấp cá đem về.
Thẩm Dật Thu hoàn toàn không biết, con gái phiền phức của bà lại đang lén lút tính chuyện... ém luôn mấy hủ sate rau dấp cá đi.
Nếu không phải Tô Thụy Hi không ăn được rau dấp cá, thì có khi hủ sate dấp cá của Thẩm Dật Thu đã chui vào bụng Tô Thụy Hi từ lâu rồi.
Ngồi trong xe, bà vẫn thấy rau dấp cá ngon hết sảy, nhất là khi kết hợp với khoai tây, giòn giòn, đối lập hẳn với phần ruột mềm bên trong, lại mang thêm một chút hương vị khác lạ, khiến món khoai tây nanh sói càng thêm hấp dẫn.
Người nào mà nghĩ ra chuyện dùng rau dấp cá làm gia vị thì quả là thiên tài! Không được rồi, mới nghĩ tới rau dấp cá thôi, Thẩm Dật Thu đã nhớ ngay đến món thịt xông khói xào dấp cá của Tôn Miểu, món đó cũng tuyệt đỉnh, khiến bà càng thèm thuồng hơn.
Như thường lệ, Tôn Miểu bán xong hàng thì dọn dẹp, rồi lái xe về nhà.
Khi cô nàng thu dọn xong thì đã 6 giờ rưỡi, trời tắt nắng, nhiệt độ lại hạ xuống thêm. Tôn Miểu lôi từ ngăn kéo xe đẩy ra cái áo gió mà Tô Thụy Hi đã mua cho, khoác vào ngay.
Trời hôm đó khá lạnh, nhất là khi chạy xe ba bánh điện, gió thốc thẳng vào mặt. May mà có áo gió của Tô Thụy Hi mua, nên cô nàng không lo bị lạnh. Mặc áo khoác xong, đội nón bảo hiểm bạn gái tặng, Tôn Miểu leo lên xe chạy về nhà.
Dù vậy, trời vẫn chưa đến mức quá lạnh, còn chịu đựng được. Nhưng đến tầm giữa tháng 11, Tôn Miểu nghĩ chắc phải sắm thêm tấm chắn gió, không thì gió luồn thẳng vào người, lạnh chịu không nổi.
Mùa xuân và mùa thu của thành phố này rất ngắn. Mới hồi đầu tháng 10 vẫn còn mặc áo ngắn tay, thế mà đến cuối tháng đã phải khoác áo gió rồi. Áo dài tay cũng không mặc được lâu, chắc chẳng bao lâu nữa sẽ phải thay bằng đồ dày hơn.
Những chuyện này Tôn Miểu vẫn chưa quen, dù sao đây cũng là lần đầu cô nàng trải qua mùa đông ở thành phố này. May mà Tô Thụy Hi đã biết trước, nên cô đã chuẩn bị sẵn cho đủ các loại quần áo cho Tôn Miểu. Có người thương quan tâm, cảm giác ấy khác ngày trước.
Trước kia, chẳng ai hỏi Tôn Miểu có lạnh không. Viện trưởng bận chăm quá nhiều trẻ, làm gì có thời gian để ý từng đứa một. Chỉ từ khi ở bên Tô Thụy Hi, cô nàng mới được nếm trải cảm giác có người để tâm.
Nghĩ đến đây, lòng Tôn Miểu cũng ấm áp hẳn.
Tất nhiên, nếu Hệ Thống còn thì hay biết mấy, biết đâu nó sẽ cho cô nàng đặc quyền, nâng cấp chiếc xe thành xe bán hàng có sẵn điều hòa. Gần đây, Tôn Miểu cũng đã nghiên cứu hết mấy thứ Hệ Thống để lại, chiếc xe chiên khoai tây nanh sói chuyên dụng này là do cô nàng tự mày mò chỉnh lại.
Có điều, dẫu sao của cô nàng cũng chỉ là bản "chắp vá", khác hẳn so với khi có Hệ Thống điều khiển trực tiếp. Tuy đủ dùng, nhưng chắc chắn không thể có nhiều chức năng như trước.
Nghĩ tới Hệ Thống, cô nàng cũng không còn cảm giác buồn buồn nhớ nhung nữa. Bởi hiện tại cô nàng sống rất ổn định, không khác gì khi còn Hệ Thống. Chủ yếu vẫn là vì bên cạnh cô nàng đã có Tô Thụy Hi, con đường mù mịt phía trước bỗng chốc sáng bừng lên.
Nghĩ vậy, Tôn Miểu vừa lái xe vừa khe khẽ ngân nga.
Mà cô nàng hát thì chẳng theo nhịp điệu nào, chỉ tùy tiện ngân vài tiếng, miễn tự mình thấy vui tai là được. Chẳng mấy chốc, xe ba bánh nhỏ của cô nàng đã chạy qua cổng khu Thúy Đình Nhã Uyển, thêm một đoạn ngắn nữa là về đến nhà.
Trước khi cô nàng kịp mở cửa, Tô Thụy Hi đã đẩy cửa ra, đón cô nàng vào nhà. Cô vừa bước tới đã vội nắm lấy tay Tôn Miểu, áp vào lòng bàn tay mình. Đầu ngón tay Tôn Miểu lạnh toát, khiến Tô Thụy Hi hơi trách móc:
"Chị quên mua găng tay cho em rồi. Để chị đặt ngay, mai sẽ giao đến. Em ở nhà ký nhận, tối mai đi làm về nhớ đeo nha."
Thật ra Tôn Miểu không lạnh, người cô nàng vẫn luôn được giữ ấm, trời lúc này cũng vẫn hơn 10 độ. Tay lạnh chỉ vì gió lùa thôi, chứ không đến mức tê buốt. Nhưng được bạn gái lo lắng như thế, cô nàng chỉ cười tít mắt, rất vui vẻ trả lời:
"Được, cảm ơn chị Tô Tô."
"Còn nói cảm ơn nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!