Cuối cùng thì món khoai tây nanh sói trộn rau dấp cá mà Tô Thụy Hi hằng mong hằng nhớ cũng được bưng lên bàn. Nhưng đến Tôn Miểu cũng hơi nhăn mặt chê mùi. Mũi cô nàng quá nhạy cảm, thậm chí còn nhạy hơn cả Tô Thụy Hi. Mùi rau dấp cá không hề được ớt che lấp, cứ thế phả thẳng vào mũi khiến cô nàng cảm thấy khó chịu vô cùng.
Tôn Miểu luôn cảm thấy ai thích ăn rau dấp cá chắc chắn sở thích có chút đặc biệt, bằng không sao lại mê được cái thứ này.
Ngay khoảnh khắc ngửi thấy mùi, Tô Thụy Hi cũng thoáng dấy lên một chút hối hận, nhất là khi thấy Tôn Miểu đứng tránh xa cô 1 mét. Cô há miệng, rồi lại không biết nên nói gì.
Tô Thụy Hi nuốt nước miếng một cái. Đây là lần đầu tiên khi đối diện món ăn Tôn Miểu làm mà cô chảy nước miếng không phải vì thèm, mà là vì... căng thẳng.
Trong đầu cô thoáng nghĩ: 'Mình thật sự nhất định phải ăn cái này sao? Con người ta đâu nhất thiết phải thử thách những thứ chưa từng ăn chứ. Có lẽ một vài món đã định sẵn không hợp với mình'.
Nhưng Tô Thụy Hi là người kiêu ngạo, bướng bỉnh.
Ngay khi nghe Tôn Miểu nói:
"Chị Tô Tô, nếu không được thì thôi, chị đừng ăn nữa", ý chí chiến đấu của cô lập tức bùng lên.
"Chị ăn, sao lại không được chứ, chị ăn được mà."
Một câu nói, tự mình đẩy mình lên giàn lửa.
Tôn Miểu còn chu đáo chuẩn bị sẵn hai cây xiên tre. Tô Thụy Hi ngập ngừng một lát mới cầm lấy một cái, nhìn dĩa khoai tây nanh sói trước mặt như kẻ liều mạng, cắm xuống một miếng. Cô còn cố tình lựa phần xa xa rau dấp cá, chọn được miếng dính ít nhất.
Miểu Miểu đáng ghét, sao lại cắt rau dấp cá nhuyễn dữ vậy, thế này thì trốn đâu cho thoát!
Tô Thụy Hi hoàn toàn không biết, món khoai tây nanh sói phải cắt dấp cá nhuyễn như vậy mới ngon, mục đích để người mê loại rau này ăn cho đã.
Nâng miếng khoai lên, Tô Thụy Hi đưa gần quan sát, lát sau lại đưa xa ra. Cô im lặng, bởi mùi vị rau dấp cá quá gay gắt đối với cô. Vị tanh như cá lẫn mùi ngai ngái của rau cứ thế bốc lên từ miếng khoai, khiến cô hoa mắt chóng mặt.
Cuối cùng, Tô Thụy Hi phải thừa nhận trong lòng: 'Là mình đã nông nổi. Rõ ràng là có nhiều cơ hội để bỏ cuộc, vậy mà vì tính tình bướng bỉnh lại đi đến bước này.
Đây cũng là khuyết điểm trong tính cách của cô, quá hiếu thắng, quá tự tôn. Trước đây cô bị bắt nạt trong lúc chơi golf cũng chính vì cái tính này. Chỉ cần bớt cố chấp, có lẽ sự việc đã không đến nỗi.
Trong công việc, Tô Thụy Hi đã học được nhiều, biết khi nào nên dừng, không bao giờ miễn cưỡng bản thân hay đối tác. Nhưng trong đời thường, cái tính bướng bỉnh ấy vẫn còn nguyên. Nhất là chuyện ăn uống, cô luôn là người kiên cường, chẳng rút kinh nghiệm.
Tô Thụy Hi theo phản xạ nín thở, liều một phen, cô cắn răng há miệng cho thẳng miếng khoai vào. Vừa nhai một chút, cô đã muốn nhả ra. Cái ghét đối với dấp cá đã lấn át tình yêu dành cho khoai tây. Thậm chí để khỏi nôn, cô còn lấy tay bụm chặt miệng.
Đau dài không bằng đau ngắn. Cổ họng cô chuyển động, nhai qua loa vài cái rồi nuốt ực xuống. Kết quả là suýt bị nghẹn.
Thật sự là bị nghẹn, cổ họng tắc lại, không nói nổi câu nào. Thấy vậy, Tôn Miểu lập tức đưa cho cô một ly nước. Tô Thụy Hi men theo tay cô nàng, nhấp từng từng ngụm nhỏ. Uống được nửa ly, người mới thấy dễ chịu hơn chút.
Đợi cơn nghẹn qua đi, hơi thở ổn định lại, Tô Thụy Hi mới lên tiếng, giọng còn ấm ức:
"Tại sao trên đời lại có thứ khó ăn như vậy chứ. Vừa hôi vừa tanh, nó chỉ là một loại cỏ thôi mà, sao lại có mùi kiểu đó được. Chị ăn một miếng đã muốn nôn rồi. Chưa bao giờ chị ghét một loài cây nào đến vậy."
Càng nói, giọng Tô Thụy Hi càng phẫn nộ, mang theo ý trách móc:
"Cái này sao có thể gọi là rau được, rốt cuộc là ai đã tìm ra nó để làm gia vị vậy chứ! Nếu chị lỡ ăn trúng mà không biết trước, chắc chắn chị sẽ chửi ầm lên! Thật quá đáng! Chị muốn nhổ sạch dấp cá trên đời này!"
Nói xong, Tô Thụy Hi còn hít hít mũi, làm Tôn Miểu không còn cách nào khác ngoài ôm cô vào lòng, dịu giọng dỗ dành:
"Nhưng cũng có nhiều người rất thích mà. Mẹ chị, dì Thẩm, bà rất mê. Chị nói vậy dì buồn đó."
Tô Thụy Hi mặc kệ mẹ có buồn hay không, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại một ý: 'Rau dấp cá đúng là thứ đáng ghét nhất trên đời'. Rồi còn mở rộng liên tưởng:
"Chị không quan tâm! Rau dấp cá chính là thứ kinh khủng nhất trên đời này! Với cả... ngò rí nữa, nó cũng không nên tồn tại! Tại sao lại gọi là 'rau mùi' (rau gia vị) cơ chứ, rõ ràng là nó... hôi mà!"
"......"
Tôn Miểu chỉ biết gượng cười, bởi thật ra cô nàng khá thích ngò rí. Có lúc còn cho thêm chút vào ăn cho thơm. Nhưng chị Tô Tô nhà cô nàng lại cực kỳ ghét loại rau này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!