Chương 25: Chị không ăn à

Ánh mắt của cô gái hiphop nhìn Tô Thụy Hi bỗng chốc trở nên khác lạ, rõ ràng đang nói: 'Chị chưa ăn thử mà tới quậy phá gì chứ? Còn hỏi em có ăn hết 10 cái không, em thấy rõ ràng là chị muốn gạt em ra để giành bánh kẹp thịt bò mà!

"Cô chủ nhỏ, đừng nghe chị ấy! Tôi lấy 10 cái!"

Tôn Miểu liếc nhìn Tô Thụy Hi, dù trên mặt chẳng có biểu cảm gì rõ ràng, nhưng cô nàng vẫn cảm thấy dường như Tô Thụy Hi có hơi giận. Cô nàng dịu giọng trấn an:

"Chị Tô, chị chờ một chút, tôi chiên xong mẻ này sẽ làm liền cho chị."

Dứt lời, cô nàng mới quay sang hỏi cô gái hiphop: "Có hai loại, cay và không cay. Nhưng loại cay cũng chỉ cay nhẹ thôi, nếu muốn ăn cay hơn thì tôi có thể thêm chút satế."

Dựa theo khẩu vị thêm cay của cô gái hiphop và cô gái làm theo giờ hồi trước, chắc chắn sẽ là thêm satế rồi. Cô gái hiphop lập tức nói:

"Vậy cho tôi 2 cái không cay, 8 cái cay, trong đó 4 cái thêm satế nha!"

Tôn Miểu gật đầu rồi bắt đầu làm. Cô nàng không thích nói chuyện khi đang nấu ăn, thế nên cô gái hiphop lại quay đầu tiếp tục trò chuyện với Tô Thụy Hi.

"Chị Tô, chị có muốn vô nhóm không? Em thấy chị cũng mê đồ ăn của cô chủ nhỏ dữ lắm mà. Nè, năn nỉ em một câu, em kéo chị vô nhóm liền!"

Không đời nào. Tuy Tôn Miểu không lên tiếng, nhưng tai cô nàng vẫn đang lắng nghe. Vừa nghe là biết Tô Thụy Hi tuyệt đối không thể làm ra chuyện "năn nỉ xin vô nhóm" như vậy. Đừng nói mở miệng năn nỉ, ngay cả chuyện chủ động muốn vô nhóm thôi cũng đã bất khả thi rồi.

Quả nhiên, đúng như Tôn Miểu đoán, giọng của Tô Thụy Hi lạnh tanh đáp lại: "Không cần."

"Đừng mà chị Tô, vô đi mà? Đợi tới lúc cô chủ nhỏ đổi chỗ bán lần nữa, chị có muốn ăn bánh cũng ăn không được đó."

Trước hết, Tô Thụy Hi nêu rõ lập trường: "Bánh kẹp thịt bò thì cũng bình thường thôi, mọi thứ tùy duyên. Có duyên thì ắt sẽ ăn được." Quan trọng nhất là, Tô Thụy Hi không mê mấy món do Tôn Miểu bán cho lắm.

Gặp nhau nhiều lần như vậy, Tôn Miểu cũng hiểu được một chút. Tô Thụy Hi không thích ăn thịt, lại càng không thích món có mùi vị nồng. So với những món như cơm chiên trứng bóng mỡ, hay lẩu cay nồng nghe thôi đã thấy đậm vị, hay bánh kẹp nhân thịt bò cũng vậy, Tô Thụy Hi chắc chỉ muốn ăn một chén canh trong veo hơn.

Thấy chọc ghẹo Tô Thụy Hi không vui mấy, cô gái hiphop quay sang chọc Tôn Miểu: "Cô chủ nhỏ, lần nào tôi cũng mua nhiều như vậy, bớt cho tôi chút đi mà. Bữa sau tôi giới thiệu bạn tới mua cho!"

Trong tưởng tượng của cô ấy, cô chủ nhỏ chắc sẽ vừa làm bánh vừa lơ cô ấy, hoặc là sẽ đồng ý rồi cô ấy sẽ bật cười nói: "Giỡn thôi, ai lại bắt cô giảm giá làm gì." Dù sao cô ấy cũng là kiểu người lái siêu xe, chạy mấy chục cây số để ăn lẩu, chuyển khoản một lần 50, 100 tệ là chuyện thường.

Chỉ là mấy cái bánh giá 100 tệ, cô ấy đâu tới mức cần cô nàng giảm giá cho bằng được.

Thật ra, Tô Thụy Hi đứng phía sau cũng nghĩ như vậy. Nhưng không ngờ phản ứng của Tôn Miểu lại lớn đến vậy. Tay cô nàng khựng lại, ánh mắt vốn chỉ chăm chăm nhìn bánh, giờ chuyển sang nhìn chằm chằm cô gái hiphop. Giọng dứt khoát hai chữ: "Không được."

"... Tôi giỡn thôi mà."

Tôn Miểu vẫn nghiêm túc nhìn cô ấy một hồi, rồi nghiêm túc trả lời: "Giỡn cũng không được."

Thái độ nghiêm túc này khiến cô gái hiphop cạn lời, đành bĩu môi rồi quét mã trả đúng 100 tệ: "Cào chết cô bây giờ."

Tô Thụy Hi đứng phía sau lại cảm thấy Tôn Miểu lúc này thú vị cực kỳ. Cô cũng như cô gái hiphop, hoàn toàn không nghĩ Tôn Miểu lại là kiểu người tính toán chi li. Nhìn cô nàng có vẻ rất rộng rãi mà, thường hay cho cô kẹo, thi thoảng còn tặng canh cho cô nữa mà.

Nhìn thế nào cũng không giống người nhỏ mọn.

Nhưng đối với một người mà rõ ràng không thật sự cần giảm giá, chỉ nói đùa một câu, mà cô nàng lại phản ứng y như thể bị giành mất tiền vậy.

Chỉ khi tiếng "đã nhận 100 tệ" vang lên, Tôn Miểu mới tiếp tục nghiêm túc chiên bánh. Tô Thụy Hi lại nhìn kỹ thuật của cô nàng một lúc, mới hiểu tại sao vỏ bánh lại ngon đến như vậy.

Tôn Miểu cầm đôi đũa dài, bình thường chiên bánh, nhất là khi bánh vừa đặt vào chảo, còn mềm oặt, rất khó lật, nhưng đôi đũa dài trong tay cô nàng lại linh hoạt đến mức xuất thần, khiến cái bánh cũng ngoan ngoãn nghe lời. Vừa mới đặt vào nồi được một lát đã dễ dàng lật mặt.

Không khí xung quanh yên ổn, không hề khói dầu khiến người khác thấy an lòng. Đôi đũa như bướm lượn xuyên hoa. Cả cái chảo lớn, ngoài lớp dầu mỏng ở đáy, không có thêm một giọt dầu nào dư thừa. Một lúc sau, Tôn Miểu cầm nắp gỗ lớn đậy chảo lại.

Cô nàng đặt đũa lên vành chảo, nhẹ nhàng gõ gõ, như đang gõ theo một nhịp điệu kỳ lạ nào đó.

Cô gái hiphop không nhịn được hỏi: "Cô chủ nhỏ, cô gõ như vậy là để bánh không dính chảo hả? Hay làm vậy bánh sẽ ngon hơn?"

Tô Thụy Hi cũng muốn hỏi y chang, vì cô từng ăn thử, biết bánh ngon cỡ nào. Hành động nhỏ này của Tôn Miểu biết đâu lại là bí quyết làm nên hương vị đó không chừng?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!