Chương 24: Tôi chưa thử

Đợi đến khi giờ nghỉ trưa kết thúc Tô Thụy Hi mới chịu xuống lầu. Trợ lý "tốt bụng" đề nghị sẽ giúp cô đi mua bánh kẹp thịt bò, nhưng Tô Thụy Hi lại nhất quyết nói: "Tôi chỉ tiện đường mua chút gì ăn thôi, chứ đâu có định đi mua bánh kẹp thịt bò đâu."

Cái kiểu chối quanh co kiểu "giấu đầu lòi đuôi" này khiến trợ lý chỉ muốn trợn trắng mắt, ánh nhìn cũng không giấu được vẻ trách móc. Đến mức câu "Sếp Tô, nếu chị có mua bánh kẹp thịt bò thì mua thêm cho em một cái nha" của cô ấy cũng bị nghẹn lại trong cổ họng, không thể nào nói ra miệng được.

Lại nhìn dáng vẻ lén lén lút lút của Tô Thụy Hi, trợ lý càng chắc mẩm: 'Đúng là chị ấy xuống lầu để mua bánh kẹp thịt bò mà!'

Tô Thụy Hi đi thang máy xuống tầng trệt, vừa bước ra cửa đã đảo mắt nhìn quanh, liền thấy ngay Tôn Miểu. Quầy xe của cô ấy khá nổi bật, 6 chữ "Quầy Ăn Di Động Miểu Miểu" được thiết kế đặc biệt, đơn giản mà đáng yêu. Cả chiếc xe cũng xinh xắn, cộng thêm việc xung quanh chẳng có xe hàng nào khác, bảo sao mà không nổi bật cho được?

Thỉnh thoảng Tô Thụy Hi cũng phải thầm khâm phục Tôn Miểu rất có bản lĩnh. Những chỗ người khác không thể bán hàng rong thì cô nàng lại có thể "dựng trại đóng quân" yên ổn nguyên một tuần.

Trước khi bước lại gần quầy của Tôn Miểu, Tô Thụy Hi còn cố tình nhìn trước ngó sau, xác nhận không có người quen nào quanh đây, mới thong thả đi tới.

Chưa đến nơi, tiếng giày cao gót đã lọt vào tai Tôn Miểu khiến cô nàng cảm thấy quen quen, ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là crush của mình. Trong khoảnh khắc đó, Tôn Miểu cũng thấy đúng là có duyên, lập tức nở nụ cười thật tươi.

Tô Thụy Hi đi đến trước mặt cô nàng, trước tiên là quan sát chiếc xe bán hàng một lượt, phát hiện bố cục bên trong đã thay đổi kha khá. Cô lập tức hiểu ra, Tôn Miểu đã đặc biệt cải tạo lại quầy để bán bánh kẹp thịt bò.

Cô lập tức quyết định, tuyệt đối không thể để lộ chuyện mình đã ăn thử bánh và còn cố ý xuống mua lần nữa, thế là bắt đầu giả vờ bình thản hỏi: "Lần này không bán Mala xianggou nữa à? Bán gì vậy?"

Thực ra trước lúc Tô Thụy Hi tới gần, Tôn Miểu đã đang nhào bột và chia bột rồi. Nghe cô hỏi, Tôn Miểu mỉm cười đáp: "Bán bánh kẹp thịt bò đó." Thật lòng cô nàng rất muốn làm ngay một cái cho Tô Thụy Hi, nhưng tình hình thực tế là bánh kẹp thịt bò đã bán sạch rồi.

Tôn Miểu thật thà nói: "Nếu cô muốn mua thì chắc phải đợi hơi lâu chút. Qua giờ ăn trưa rồi, bánh bán hết sạch, giờ tôi còn đang nhào bột, nhân cũng chưa làm nữa."

"..."

Tô Thụy Hi thật sự rất muốn hỏi cô nàng: 'Sao cô không biết làm nhiều hơn một chút vậy? Lần trước bán cơm chiên trứng cũng vậy, tôi còn nghe mấy cô y tá nói Tôn Miểu hay bán hết hàng sớm rồi dọn về, chẳng biết chuẩn bị dư dả gì hết'.

Nhưng thực tế thì, dù Tôn Miểu có chuẩn bị nhiều đến mấy, vẫn sẽ bán hết.

Ngoài ra, hôm nay là ngày đầu tiên cô nàng bán bánh kẹp thịt bò, đã chuẩn bị rất nhiều, vậy mà vẫn bị khách tranh nhau mua sạch. Một cái chảo, mỗi một lần chiên được nhiều nhất là 10 cái, mỗi mẻ mất 5 - 6 phút, mà nguyên buổi trưa lúc nào quầy cũng có người xếp hàng, nên chuyện hết bánh cũng là điều dễ hiểu.

Hơn nữa cô nàng cũng đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu dự phòng, giờ chẳng phải đang làm tiếp đây sao?

Tô Thụy Hi hỏi tiếp: "Vậy bao lâu nữa mới có?"

Mặc kệ trong lòng đang rối như tơ vò, bề ngoài cô vẫn giữ vẻ điềm tĩnh đúng chuẩn mỹ nhân lạnh lùng. Tô Thụy Hi không nấu ăn, cũng chẳng biết nấu nướng gì, càng không hiểu quy trình làm bánh kẹp thịt bò phức tạp ra sao.

Theo suy đoán của cô, một cái bánh kẹp thôi mà, cùng lắm chắc 10 phút là xong chứ gì.

Nhưng Tôn Miểu nói: "Khoảng một tiếng nữa."

Tô Thụy Hi suýt chút nữa không giữ nổi phong độ, mày khẽ nhíu lại: "Sao lâu vậy?"

Cô đã cố tình không ăn trưa, chỉ ăn mỗi cái bánh kẹp giành được từ trợ lý, giờ bụng đói meo kêu "rột rột", một tiếng đồng hồ đúng là quá sức chịu đựng. Nhớ lại lúc trước bán cơm chiên hay Mala xianggou đều rất nhanh, cơm chiên ba phút là xong, lẩu dù rau lâu chín cũng chỉ 7 – 8 phút, vậy mà bánh kẹp thịt bò phải đợi tới một tiếng?

Tôn Miểu kiên nhẫn giải thích: "Tôi mới vừa bắt đầu chia bột thôi, chỗ bột này còn phải ủ nữa, ít nhất cũng 40 phút. Sau đó còn phải làm nhân, rồi ủ thêm 10 phút nữa. Cuối cùng mới đem bánh đi chiên. Nguyên quy trình như vậy mới xong một mẻ."

Tôn Miểu nói rất hợp lý, mà Tô Thụy Hi lại chẳng biết gì về nấu nướng, chẳng có lý lẽ nào để phản bác, chỉ mím môi đáp: "Vậy một tiếng nữa tôi quay lại nhé?"

Lúc này Tôn Miểu mới chợt nhận ra, công ty của Tô Thụy Hi đúng là gần đây thật. Cô nàng vội gọi với theo một tiếng "Đợi đã", đợi Tô Thụy Hi dừng lại rồi hơi ngập ngừng hỏi: "Tối cô còn ăn không? Nếu tối cô muốn ăn, tôi để dành sẵn 2 cái cho cô, không thì tối lại hết mất."

Nghe vậy, Tô Thụy Hi mới nhớ ra mà hỏi: "À đúng rồi, lần này cô bán từ mấy giờ đến mấy giờ?"

"7 giờ sáng tới 7 giờ tối."

Tô Thụy Hi gật đầu, rồi trả lời câu hỏi trước đó của Tôn Miểu: "Không cần đâu, tôi tan làm lúc 6 giờ, chắc kịp mua."

Tôn Miểu hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng không cố gọi Tô Thụy Hi lại nữa, chỉ thầm nói trong lòng: 'Kịp gì mà kịp chứ, mấy tòa văn phòng quanh đây chỗ thì 6 giờ tan ca, chỗ thì 5 giờ đã ra về rồi, đến lúc đó người ta tranh nhau mua hết, tiểu thư cô chẳng còn bánh đâu mà ăn!'

Nhưng vì Tô Thụy Hi đã từ chối, cô nàng cũng không tiện lải nhải như keo dính, chỉ lặng lẽ gật đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!