Chương 23: Bánh kẹp thịt bò em mua có ngon không?

Tô Thụy Hi thật sự không ăn cay được, đến cả trợ lý cũng cảm thấy chỉ chút xíu ớt như vậy còn không đủ khai vị cho mình, vậy mà cô lại bị cay đến đỏ cả mắt, nói thật chứ, như vậy thì đừng ăn cái sốt satế đó nữa cho lành.

Thế mà Tô Thụy Hi cứ không nghe, cô đúng là thích satế ấy. Dù gì mấy ngày nay, mỗi trưa trợ lý đều thấy cô lấy cái lọ nhỏ đó ra.

Nhưng trợ lý cũng để ý thấy tâm trạng của sếp dạo này không được tốt cho lắm, buổi sáng đến công ty là mang theo nguyên một bầu khí áp thấp. Hỏi ra mới biết là... bữa sáng ăn không ngon miệng.

Vừa nghĩ đến chuyện sếp ăn sáng không ngon miệng, trợ lý lại nhớ ngay đến cái bánh kẹp thịt bò sáng nay mình ăn, thật sự là quá ngon! Cô ấy dự định sáng mai nhất định phải quay lại quầy đó mua tiếp.

Cả buổi sáng bận rộn, đến trưa lúc đặt đồ ăn ngoài, trợ lý nghe mấy cô gái trong phòng thảo luận rôm rả:

"Cái quầy bán bánh kẹp thịt bò vẫn còn đó à? Bán từ sáng đến giờ mà chưa bị quản lý đô thị đuổi đi hả?"

Một người khác chen vào:

"Tôi nghe nói rồi, sáng nay có người tới đuổi thiệt đó. Nhưng mà đoán xem? Không đuổi được! Cái quầy đó tuy nhỏ nhưng giấy tờ đầy đủ, còn lý luận đàng hoàng là khu vực dưới toà nhà này thực ra được phép bán rong. Quản lý đô thị không làm gì được, ban quản lý toà nhà cũng bó tay nên cô ấy mới được đứng đó tới giờ luôn!"

"Cô nắm tin tức cũng lẹ ghê ha."

"Dĩ nhiên rồi, tôi quen mấy chị bên lễ tân bên bất động sản mà. Nghe nói là đã nói chuyện với cô chủ nhỏ rồi, người ta bảo là sẽ bán tới 7 giờ tối đó!"

"Thật hả? Vậy trưa nay tôi xuống mua thêm cái bánh ăn nữa."

"Trời, sáng cô mới ăn một cái rồi còn gì?"

"Ngon mà, tôi không gạt cô đâu, ngon nhức nách, là cái bánh kẹp thịt bò ngon nhất tôi từng ăn luôn đó!"

Sau đó thì toàn là lời khen không ngớt về món bánh kẹp thịt bò. Trợ lý thì không để tâm đến mấy câu tâng bốc, cô ấy chỉ chú ý đến chuyện cái quầy đó... sẽ bán đến 7 giờ tối.

Cô ấy do dự một chút, rồi quyết định trưa nay chỉ đặt đồ ăn ngoài cho Tô Thụy Hi, còn mình thì... đi xuống mua bánh kẹp thịt bò ăn tiếp.

Quả nhiên là nói được làm được. Khi đồ ăn giao tới, cô ấy dặn anh giao hàng để phần của tổng giám đốc ở quầy lễ tân, còn mình thì tranh thủ xuống dưới xếp hàng. Lần này cô ấy mua hẳn hai cái, một cay, một không cay. Xong xuôi mới quay lại đưa phần cơm trưa cho sếp.

Tô Thụy Hi đang vùi đầu làm việc, trợ lý vẫn như mọi ngày, khuyên sếp nên nghỉ tay ăn một chút gì đó. Nếu là trước đây, chắc chắn cô sẽ không chịu đâu, cứ nhất quyết làm xong việc đã. Nhưng dạo gần đây thì khác, nói chính xác là mấy ngày nay đều khác, cô gật đầu rồi lấy lọ satế nhỏ ra, chuẩn bị ra ghế sofa ăn trưa.

Đợi trợ lý bày đồ ăn xong, Tô Thụy Hi mới để ý hình như trợ lý không gọi đồ cho mình. Cô buột miệng hỏi:

"Em không đặt đồ ăn cho mình à?"

Trợ lý trả lời:

"Sếp Tô, sáng nay em mua một cái bánh kẹp thịt bò bên đường, ăn thấy ngon lắm. Trưa nay thấy người ta vẫn còn bán ở dưới, nên em mua thêm hai cái để ăn."

Bình thường, trợ lý không phải người có xu hướng chia sẻ, nhưng lần này lại chủ động nhắc đến, đủ thấy món bánh này thật sự rất ngon.

Ban đầu Tô Thụy Hi cũng chẳng để tâm, chỉ nghe thấy trợ lý không ăn đồ đặt ngoài, chỉ "Ừm" một tiếng rồi quay lại với hộp cơm của mình. Nhưng một lúc sau, khi bộ não cô tiêu hóa xong những gì trợ lý vừa nói... thì cô bỗng thấy là lạ.

Trợ lý của cô là người rất kén ăn, theo cô chạy đông chạy tây bao nhiêu năm, món ngon gì mà chưa từng nếm? Sao lại khen một quầy hàng vỉa hè? Lại bán ngay dưới toà nhà của công ty? Mà còn bán từ sáng đến tối?

Từng mảnh thông tin xâu lại với nhau, sao mà nghe giống cái "Quầy Ăn Di Động Miểu Miểu" của Tôn Miểu quá vậy?

Tô Thụy Hi hít sâu một hơi, đặt hộp cơm xuống:

"Cái bánh kẹp thịt bò em mua... ngon lắm à?"

"Hả?" Trợ lý chưa phản ứng kịp, mãi mới trả lời được:

"Dạ ngon lắm!"

"Em ăn hết chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!