Tôn Miểu nghe câu hỏi ấy thì ngẩn ra một chút, rồi mới sực nhớ: 'hình như đúng là sắp đến lúc rồi'. Cô nàng gật đầu:
"Phải đó, thường thì tôi sẽ bán trong một tuần, còn hai ngày nữa thôi là tôi nghỉ bán ở đây rồi."
Tô Thụy Hi chỉ thuận miệng hỏi thôi, không ngờ lại đúng thật.
Cô chợt nhớ ra, mình đã ăn ba ngày liền Mala xianggou rồi, có lẽ cũng nên kiềm chế một chút, đừng ăn tiếp nữa. Nhưng rồi lại nghĩ tới vụ cơm chiên trứng lần trước, chỉ vì cô không tới ăn hai ngày, sau đó là cả một khoảng thời gian dài đến cái bóng của cơm chiên trứng cũng không thấy.
Tô Thụy Hi bình tĩnh lại, hỏi tiếp:
"Vậy sau này cô định bán ở đâu? Bán món gì?"
Vấn đề này, Tôn Miểu trả lời được liền:
"Tôi cũng không biết nữa."
Nhưng nghĩ lại thì câu trả lời này có vẻ... hơi vô trách nhiệm, đến mức khiến Tô Thụy Hi trừng to mắt, như thể muốn nhìn xem rốt cuộc Tôn Miểu đang nói cái gì kỳ cục thế. Tôn Miểu bèn cố chữa cháy:
"Tôi cũng chưa nghĩ ra sẽ bán ở đâu hay bán gì nữa... Chuyện tuần sau, thì tuần sau mới biết chứ!"
Tô Thụy Hi lại cảm thấy phục cô nàng này thật. Nghĩ kỹ một chút thì lời nói ấy nghe còn có chút... triết lý nữa. Chẳng qua vì đồ ăn của Tôn Miểu ngon, nên cô mới suy nghĩ nhiều như vậy. Chứ nếu là một người bán hàng rong bình thường, nấu ăn cũng chỉ tạm tạm, có khi cô đã nghĩ người ta đầu óc có vấn đề rồi.
Ngay khoảnh khắc này, thật ra Tô Thụy Hi rất muốn xin thông tin liên lạc của Tôn Miểu, để sau này cô nàng quyết định xong thì báo một tiếng. Nhưng mà... Tô Thụy Hi quá kiêu ngạo. Cô không hạ nổi cái mặt này xuống, cũng không muốn thừa nhận một quầy hàng rong nhỏ bé lại có thể khiến cô bận tâm đến vậy.
Tôn Miểu nấu ăn đúng là ngon, nhưng so với các đầu bếp chuyên nghiệp thì chưa chắc đã hơn đâu.
Tô Thụy Hi là người rất tinh tường. Cô từng ăn biết bao món của các đầu bếp nổi tiếng, Tôn Miểu đúng là có tay nghề với món cơm chiên trứng và Mala xianggou, nhưng nếu nói đến món ăn nghiêm túc như mấy món xào hôm qua chẳng hạn, thì lại thua xa. Cô không thể nếm ra mùi vị, nhưng chỉ nhìn sắc hương cũng có thể đánh giá được đôi phần.
Nhìn thì thấy Tôn Miểu ăn ngon lành đó, nhưng món ăn của cô nàng không thể nào so với đẳng cấp của đầu bếp chuyên nghiệp được.
Chưa kể đến loại satế bò này, Tô Thụy Hi công nhận là ngon, nhưng... cũng chỉ dừng ở mức "ngon" thôi.
Cô từng theo ông ngoại đi thăm khách hàng, có lần ăn trưa ở nhà người quen đầu bếp, loại satế bò mà người ta làm ăn ngon hơn cái này biết bao nhiêu lần.
Trong lòng Tô Thụy Hi lôi ra đủ thứ lý do, chỉ để tự nhủ bản thân rằng: 'không đáng đâu, thật sự không đáng. Chẳng lẽ chỉ vì một món cơm chiên trứng và Mala xianggou mà phải hạ mình đi hỏi người ta định bán ở đâu à?'
Chưa kể đến thực tế, lỡ đâu chỗ Tôn Miểu bán sau này lại hoàn toàn không thuận đường với cô, mà còn rất xa nữa thì sao? Chẳng lẽ cô phải bỏ cả công việc, hay hi sinh thời gian nghỉ ngơi, lái xe nửa tiếng, một tiếng, rồi cộng thêm thời gian quay về, chỉ để ăn vài món vặt thôi à?
Tô Thụy Hi tuyệt đối không làm mấy chuyện không hiệu quả như vậy.
Thế nên, cô chỉ khẽ gật đầu, nói với Tôn Miểu:
"Vậy thì... có duyên sẽ gặp lại."
Tôn Miểu hơi khựng lại, bất ngờ hỏi:
"Vậy... ngày mai chị không tới nữa sao?"
Nghe câu này, Tô Thụy Hi cũng lặng thinh một lúc:
"Ý tôi không phải vậy."
"Thế ngày mai chị còn tới không?"
Tô Thụy Hi nghiến răng nghiến lợi:
"Chắc là... còn."
Nói rồi, cô xách theo phần canh và túi kẹo quay người đi. Về đến nhà, việc đầu tiên là đi tìm thuốc đau bao tử, hôm nay ăn cay, kiểu gì cũng có khả năng bị khó chịu. Tô Thụy Hi vốn có bệnh bao tử, nên trong nhà lúc nào cũng thủ sẵn thuốc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!