"......"
Khi thấy gói satế bò, Tô Thụy Hi bỗng rơi vào trầm mặc. Suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu cô là: 'Chắc Tôn Miểu không keo kiệt đến vậy đâu!' Nhưng nghĩ lại, bên trong có tương ớt, chắc cô cũng chẳng ăn được bao nhiêu, nên cũng không để bụng, chỉ lặng lẽ cầm phần satế bò và tô lẩu cay, đi đến chiếc bàn bên cạnh ngồi xuống ăn.
Giờ này là buổi tối, hầu hết mọi người đều đã về nhà, ai nấy cũng ngại ngồi ăn ở bàn nhỏ ngoài trời, nên thường chọn mua mang về để ăn với gia đình.
Nhờ vậy mà Tô Thụy Hi mới may mắn kiếm được một chỗ ngồi ngay giờ cao điểm.
Tôn Miểu thấy Tô Thụy Hi ngồi sang bên cạnh thì tiếp tục phục vụ khách kế tiếp. Trong lòng cô nàng lại trồi lên một chút tò mò, không nhịn được mà thì thầm với Hệ Thống trong đầu:
'Tô Thụy Hi có thích món satế bò tôi làm không?'
Món satế bò này cô nàng không học từ hệ thống, chỉ là kinh nghiệm cũ của bản thân cộng thêm một chút linh cảm bây giờ.
Tôn Miểu đã nếm thử trước vài búng, thấy khá ngon, rất hợp để ăn với cơm. Nhưng không biết người không ăn cay như Tô Thụy Hi có chịu nổi hay không.
[Ký chủ, món satế bò này không phải học từ Hệ Thống, ngon hay không thì không đảm bảo đâu nhé.]
Hệ Thống đúng là keo kiệt, mấy món không qua tay nó thì chẳng bao giờ chịu công nhận. Tôn Miểu bĩu môi, không buồn đáp lại, tiếp tục chuyên tâm nấu ăn. Vả lại, Tô Thụy Hi cũng đến khá trễ, so với người trong khu dân cư thì còn trễ hơn.
Cô đã xếp hàng nửa tiếng mới đến lượt, nên sau lưng cũng chẳng còn nhiều người.
Tôn Miểu tranh thủ làm nốt vài phần cuối, xong xuôi thì rửa tay sơ, rồi đi về phía Tô Thụy Hi, vẫn còn muốn biết rốt cuộc món satế bò kia có được lòng cô hay không.
Ngay khoảnh khắc ấy, Tô Thụy Hi không cần nói, Tôn Miểu cũng biết cô thấy cay. Vì khi ngẩng đầu nhìn lên, môi cô đỏ rực, trong mắt còn đọng nước, cái kiểu biểu cảm ấy... nhìn cái là biết cay đến muốn khóc rồi.
Tôn Miểu hơi nghi hoặc. Sao mà cay được ta? Loại ớt cô nàng dùng đều là ớt ngọt không cay, ngay cả loại ớt đỏ cũng là ớt sừng, nhìn dày nhưng thật ra chẳng có tí vị cay nào. Nếu là khẩu vị của cô nàng, chắc chắn phải cho thêm ớt hiểm, ớt đèn lồng(*) mới được.
(*)Ớt đèn lồng: là tên gọi chung cho một số loại ớt có hình dáng giống chiếc đèn lồng, thuộc loài Capsicum chinense, nổi tiếng với độ cay cao và hương vị đặc trưng. Hai loại phổ biến nhất là ớt đèn lồng vàng Hainan và ớt Hot Paper Lantern.
- Ớt đèn lồng vàng Hainan (Hainan yellow lanternchili)
Nguồn gốc: Đảo Hải Nam, Trung Quốc.
Đặc điểm: Quả nhỏ, tròn, màu vàng tươi khi chín, dài khoảng 5 cm, rộng 3,1 cm.
Hương vị: Cay nồng, thường được dùng để làm nước sốt ớt đặc trưng trong ẩm thực Hải Nam.
- Ớt Hot Paper Lantern
Nguồn gốc: Là một giống ớt habanero có nguồn gốc từ Peru.
Đặc điểm: Quả dài, hình nón, màu đỏ cam khi chín, dài khoảng 7–10 cm.
Độ cay: Rất cao, từ 150.000 đến 400.000 đơn vị Scoville (SHU), cao hơn so với ớt habanero thông thường.
Hương vị: Ngọt nhẹ, thích hợp để làm tương ớt hoặc sấy khô.
Cả hai loại ớt này đều được sử dụng trong nấu ăn để tạo vị cay và hương thơm đặc trưng. Tuy nhiên, do độ cay rất cao, nên cần sử dụng cẩn thận, đặc biệt là đối với những người không quen ăn cay.
Chính vì nghĩ đến Tô Thụy Hi nên cô nàng mới chọn ớt cay nhẹ như vậy.
Vậy mà vẫn khiến cô cay đến thế này sao?
Vốn bình thường Tô Thụy Hi rất lạnh lùng, khó thấy cô biểu lộ cảm xúc gì. Nhưng hôm nay lại khác, khuôn mặt cô, đôi mắt kia, cay đến rưng rưng, vậy mà lại trông... xinh thật.
Tôn Miểu vội dẹp hết mấy suy nghĩ "bách hợp" lung tung sang một bên, chỉ hỏi:
"Cay lắm hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!