Chương 2: Cơm chiên trứng này

Nhưng khi Tôn Miểu bưng phần cơm chiên trứng và canh trứng phù dung tới đặt trước mặt "nữ thần trong lòng" thì người ta lại có vẻ hơi kén chọn.

Cũng phải thôi, nhìn là biết người ta sinh ra trong gia đình giàu sang, chắc mấy quán vỉa hè như vầy cũng ít khi lui tới.

Cơm chiên trứng của Tôn Miểu nhìn thì bắt mắt thiệt đó, nhưng cái hộp xài một lần lại làm giảm đi độ hấp dẫn. Mà giờ đã là ban đêm, chỉ có ánh đèn đường le lói chiếu tới, trong hoàn cảnh vậy mà món ăn vẫn thấy ngon mắt thì cũng đủ biết là cô nàng nấu ổn cỡ nào rồi.

Chuyện tới nước này, nói nhiều cũng vô ích. Dù gì thì khách cũng chưa trả tiền, Tôn Miểu quyết định im ru, chờ người ta ăn xong rồi mới tính chuyện thu tiền.

Nếu không phải vì người ta đúng gu của Tôn Miểu từ đầu tới chân, thì chắc chắn cô nàng sẽ không nỡ tặng thêm chén canh đâu. Thiệt tình, sáng hôm qua còn được 1.000 tệ, bây giờ trong túi cô nàng còn có 300 tệ, làm gì còn dư dả mà mời người ta ăn canh vậy chứ.

Buồn cho phận gái mê gái, cứ bị mấy chị gái thẳng chơi đùa trong lòng bàn tay miết.

Tôn Miểu âm thần thở dài trong bụng, rồi quay lại ngồi phía sau xe đẩy. Ghế của cô nàng cao hơn mấy cái ghế đẩu kia nhiều, chứ ngồi thấp quá thì đâu có thấy được khách tới. Cô nàng bắt chéo chân, lắc lư trên cái thanh gác chân của ghế.

Bưng cơm tới rồi thì Tôn Miểu cũng không ngó ngàng gì nữa, vì dù sao cũng chỉ là crush. Mà đã là crush thì cũng chỉ thoáng xao xuyến thôi, phải có điểm dừng, biết người ta không cùng "phe" thì cũng chỉ dừng lại ở mức ngưỡng mộ.

Còn vị khách kia, trong lòng đang rối bời hết cả lên.

Tô Thụy Hi cảm thấy chắc tại bây giờ mình đói đến lú rồi, chứ bình thường làm gì có chuyện cô mua cơm chiên trứng ở cái quán nhỏ phía sau bệnh viện như vầy. Nhất là khi cô còn bị đau bao tử nữa. Hôm nay cô đã nhịn đói cả ngày, bao tử và bụng đều cồn cào khiến cô không chịu nổi. Thật ra hôm nay cô đến bệnh viện cũng vì bệnh đau bao tử này, bác sĩ còn dặn mấy ngày tới phải đi truyền nước, chứ không thì chịu không nổi.

Hai ngày nay bị cảm, rồi sốt, giờ thêm cái bao tử nữa, thật sự bây giờ cô cần phải ăn một cái gì đó.

Nhưng khi ra khỏi bệnh viện, trời cũng tối rồi, mấy tiệm xung quanh đều đã dọn hàng đóng cửa hết, chỉ còn mỗi chiếc xe đẩy nhỏ kia là sáng đèn.

Tô Thụy Hi bước tới dò thử, trong bụng nghĩ, nếu chỗ này không sạch sẽ thì quay đầu đi luôn. Nhưng không ngờ quầy hàng nhỏ này lại khá sạch sẽ, xe cũng gọn gàng nên cô mới quyết định gọi một phần cơm chiên.

Không chỉ xe sạch mà bàn ghế xếp cũng sạch tinh tươm, không dính chút bụi nào. Tô Thụy Hi ngồi xuống ghế đẩu, chẳng bao lâu sau, cô chủ quán đã mang đến một phần cơm chiên trứng và một chén canh.

Nhìn phần cơm chiên, Tô Thụy Hi thấy cũng thường thôi, quá đơn giản, chỉ có trứng, cơm và chút hành lá cắt nhỏ. Cô im lặng, nghĩ thầm: bảo sao chỗ này vắng khách, món như thế mà bán 20 tệ thì ai mà mua cho nổi?

Sao cô biết quán này vắng khách à? Vì khi cô đến, chủ quán mới bắt đầu dọn bàn ghế ra cho khách ngồi, cô lại là người tinh tế, đoán không ra mới lạ.

Tuy vậy, thấy cơm chiên cũng khá ngon, Tô Thụy Hi vẫn quyết định nếm thử một chút.

Cô cầm chén canh trứng phù dung bên cạnh lên, canh trứng được đựng trong hộp nhựa trong suốt đơn giản giống hệt hộp cơm. Cô đoán chắc là chủ quán không định bán canh đâu, chỉ là ngẫu hứng tặng mình thôi. Như vậy thì chắc bình thường bán cũng không được bao nhiêu.

Canh trứng rất thanh mát, trong đó có ít rau xanh, cà rốt cắt nhỏ, thêm mấy vệt trứng trôi lững lờ trên mặt nước. Tô Thụy Hi mím môi, rồi chậm rãi húp một ngụm.

Canh trứng khá nhạt, nêm nếm cũng đơn giản, nhưng vừa mới nấu xong, nước canh còn nóng, vị lại thanh mát, ăn vào bụng khiến cả người Tô Thụy Hi cảm thấy ấm lên đôi chút.

Đêm tháng Tư, dưới ánh đèn đường, một bát canh trứng đã xua tan cơn lạnh trên người cô.

Nói thật thì, canh này chỉ có thể gọi là dễ ăn, chứ chưa tới mức ngon xuất sắc.

Vốn dĩ Tô Thụy Hi không đặt kỳ vọng gì vào quán nhỏ này. Nếu thật sự có tay nghề nấu nướng, thì người ta đã vào làm ở nhà hàng lớn từ lâu rồi, sao còn phải đẩy xe đi bán ở vỉa hè giữa đêm khuya thế này?

Ánh mắt Tô Thụy Hi lại rơi vào hộp cơm trứng chiên. Bình thường cô ăn rất ít, nhiều lúc bận quá còn quên cả ăn. Giờ nghĩ ăn chút canh lót bụng là được rồi, cơm chiên thì thôi. Ban đầu cô định đứng dậy rời đi, nhưng chẳng hiểu sao, như có gì đó thúc đẩy, cô lại cầm muỗng nhựa lên, múc một muỗng cơm chiên trứng.

Cơm chiên trứng nằm im trong hộp, ban đầu không có mùi gì đặc biệt, chỉ thấy hơi nóng bốc lên. Nhưng khi Tô Thụy Hi vừa múc một muỗng lên thì mùi thơm lập tức phả vào mặt.

Đó là hương vị đặc trưng của cơm chiên trứng, không quá nồng, nhưng lại ẩn chứa mùi thơm của dầu, của trứng và hành lá.

Mỗi mùi hương đều nổi bật, nhưng lại hoà quyện với nhau, không lấn át, mà lại bổ sung cho nhau.

Chỉ cần ngửi thôi, Tô Thụy Hi đã biết món cơm này không hề tệ.

Hương thơm kéo lấy cô, khiến cô không còn chú ý đến hình thức của món ăn, mà trực tiếp đưa muỗng cơm vào miệng.

Vừa ăn vào, cô lập tức cảm thấy ngon một cách kỳ lạ. Hương vị của món cơm chiên trứng này phong phú đậm đà đến nỗi cô không biết diễn tả ra sao. Chỉ có một từ để diễn tả, Ngon.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!