Cháu gái nhỏ nhà bà Lý nổi tiếng cả khu vì kén ăn, chỉ cần không vừa ý chút xíu là không chịu động đũa, phải dỗ dành mãi mới chịu ăn một búng cơm. Ai trong khu cũng nói là nhà họ Lý nuôi con như búp bê pha lê, thật ra là đang bóng gió chê nhà đó không biết dạy trẻ.
Nhưng nhà họ Lý cứ thích vậy, cháu gái là bảo bối trong lòng, có kén ăn thì sao chứ?
Quầy ăn vặt này lại rất được cô bé yêu thích, món nào cũng sạch sẽ vệ sinh, bà Lý đã tự mình kiểm tra rồi. Tay nghề của cô chủ nhỏ thật sự rất đỉnh, cháu gái mê thì bà nội chịu khó xếp hàng thôi.
Trong nhà còn một ông chồng già, không chịu ra xếp hàng mà lại đòi ăn, thì ăn đồ nguội thôi chứ sao. Hừ, không chịu đi thì đừng đòi hỏi!
Bà Lý từng nghĩ sẽ sai bảo mẫu ra mua, nhưng vì cháu gái đồng ý ra ngoài chỉ để ăn món này, bà cũng sẵn lòng dắt cháu ra ngoài hít thở không khí.
Dù có lời đảm bảo từ bà Lý, mẹ của Chu Linh vẫn thấy khó tin: 'Chỉ là cái quầy bán món ăn vặt ở vỉa hè thì ngon được bao nhiêu?' Nhưng bà ấy vẫn đứng chờ. Người xếp hàng dần ít lại, bàn ghế nhỏ bên cạnh Quầy Ăn Di Động Miểu Miểu đã chật kín, phần lớn mọi người đều chọn mang về.
Tới lượt bà Lý thì trùng hợp có hai chỗ trống, bà liền ngồi ăn luôn. Gọi ba phần: một phần mang về cho ông chồng già là vị cay nhẹ, còn lại là hai phần nước trong cho hai bà cháu. Cô bé như khách ruột, thẳng tay chọn món mình thích.
Món cá viên và bò viên của Tôn Miểu làm bán chạy nhất, ăn một miếng là biết có phải làm thủ công không. Món của Tôn Miểu thì rõ ràng là đồ ngon, nên mới có đông người mua như vậy. Cô bé chọn xong còn quay sang "quảng cáo" cho mẹ Chu Linh:
"Chị Tôn tự làm cá viên với bò viên hết đó, ngon lắm luôn, còn ngon hơn cả mấy nhà hàng con từng ăn nữa!"
Bà Lý còn thêm vào: "Là nhà hàng Viên Phúc Lâu đó."
Nghe đến đây, mẹ Chu Linh có chút không tin nổi. Viên Phúc Lâu là nhà hàng danh tiếng trong thành phố, đầu bếp ở đó đều là tay nghề lão luyện, nghe nói chủ quán còn có tổ tiên từng làm ngự trù trong cung, mấy món ở đó đều là món trứ danh. Tuy bò viên không phải món chính, nhưng bà ấy cũng từng ăn vài lần, vị thật sự rất ngon.
Thịt thơm, giòn giòn, tổng thể đúng là tuyệt vời.
Tuy khó tin, nhưng sau khi hai bà cháu kia gọi xong, mẹ Chu Linh vẫn làm theo mà mua thử. Tôn Miểu vẫn giữ nguyên bài giới thiệu quen thuộc:
"Một phần 30 tệ, hai món mặn ba món rau tự chọn, kèm thêm một phần bún. Có cay và không cay, chị ăn tại chỗ hay mang về vậy?"
Mẹ Chu Linh nhìn quanh thấy hết chỗ ngồi, bèn đáp: "Mang về, lấy... nước trong."
Nói xong, bà ấy bắt đầu chọn món. Vì tò mò, bà ấy gọi một phần bò viên, thêm phần phi lê cá basa. Rau thì chọn đại ba món, nhưng bà ấy cũng tranh thủ quan sát kỹ, phát hiện đúng như bà Lý nói, rau ở đây thật sự rất tươi.
Đặc biệt là cải thìa, lá tươi bóng, mềm non, nhìn là biết mới mua sáng nay.
Quả thật là rau mới. Do Tôn Miểu sống ở ngoại thành, mà ở nơi đó, mấy nhà trọ đều có vườn riêng vài sào(*) đất, trồng rau ăn không hết lại ngại đem ra chợ bán. Tôn Miểu bèn dậy sớm, trực tiếp đi thu mua từ mấy bác lớn tuổi đó.
(*)1 sào đất trong hệ thống đo lường truyền thống của Việt Nam bằng 360m2.
1 công bằng 1000m2.
1 công ≈ 3 sào
Mua trực tiếp như vậy thì rẻ hơn đi chợ, mà lại tươi. Nhược điểm là chỉ có rau theo mùa, không có nấm hương, giá đậu hay nấm kim châm, vẫn phải đi chợ mua thêm. Nhưng rau theo mùa thì cô nàng vẫn thích lấy từ mấy nhà đó, vừa mới hái là mang về liền, sau đó cho vào tủ lạnh công nghệ cao của Hệ Thống, đảm bảo lúc nào cũng tươi mới.
Mấy bác lớn tuổi trồng rau lại dễ tính, rau đưa cho cô nàng toàn loại đẹp, không cần cô nàng phải tự lọc chọn như ở chợ.
Nói chung, rau ở đây đảm bảo chất lượng, mấy nhà hàng lớn chưa chắc đã sánh được.
Tôn Miểu đưa hộp thức ăn cho vị khách lần đầu gặp mặt, tươi cười nói: "Của chị đây. Lần sau lại ghé nữa nha."
Nụ cười của cô nàng vừa mộc mạc lại rạng rỡ, tuổi còn trẻ mà đã toát ra sức sống như thế, ai nhìn thấy cũng dễ bị cuốn theo. Mẹ Chu Linh cũng vô thức gật đầu: "Ừm..."
Bà ấy cầm phần ăn về nhà, nhưng có chút chần chừ. Vì đã bảo tài xế về trước, còn mình đi bộ về, sợ đồ ăn nguội thì mất ngon. Nhất là nghĩ đến nước lẩu mà nguội thì sẽ nổi váng dầu, bà ấy lại thấy chán ăn.
Nhưng rồi tò mò vẫn thắng. Bà ấy mở hộp ra xem thử. Ngoài dự đoán, dù đã hơi nguội, nhưng lớp dầu nổi trên mặt vẫn rất mỏng, không hề ngấy, mà nhìn như những gợn sóng nhỏ li ti chứ không phải váng mỡ kết thành từng mảng.
Phát hiện này khiến mẹ Chu Linh hơi bất ngờ, nhưng rồi nghĩ lại, đây là quầy ăn được cả khu khen nức nở, tất nhiên phải có điểm đặc biệt.
Khi đứng ở quầy, mùi nước lẩu trong bị át bởi mùi của nước lẩu cay. Dù xe đẩy không để mùi bay ra nhiều, nhưng khách ngồi lại ăn cay vẫn khiến mùi hương nồng nặc, át hết mùi thanh nhẹ của nước trong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!