Hiếm khi nào thấy Tô Thụy Hi và Hệ Thống lại đứng cùng một chiến tuyến như lúc này, bởi cả hai đều không muốn Tôn Miểu bị dụ dỗ đi mất.
Tô Thụy Hi thì khỏi phải nói, đến cả cái xe đẩy nhỏ của Tôn Miểu mà cô còn ghen ra mặt, huống gì là một bà chủ Viên Phúc Lâu nhìn Tôn Miểu với ánh mắt đầy dã tâm như thế; còn về phía Hệ Thống, nó đâu có quên chuyện Viên Tương Di từng mời gọi Tôn Miểu, suýt chút nữa đã thuyết phục được cô nàng bỏ xe đẩy để về làm đầu bếp trong nhà hàng của bà ấy.
Bên ngoài, Tô Thụy Hi đang nhỏ giọng nói xấu Viên Tương Di, trong đầu Tôn Miểu, Hệ Thống cũng đang la hét ầm ĩ:
[Chị Tô Tô của cô nói đúng đó! Nhất định phải cẩn thận với bà ta!]
Bị hai người này vây công cùng lúc, Tôn Miểu thấy hơi nhức đầu, đành phải vội vàng gật đầu đồng ý. Chỉ khi ấy, hai kẻ "kiêu ngạo" kia mới chịu yên lòng.
Cuối cùng cũng được yên tĩnh, Tôn Miểu thả lỏng tâm trí, chăm chú xem thực đơn. Tô Thụy Hi thì chẳng có yêu cầu gì đặc biệt về món ăn, dứt khoát rót trà vào ly, tráng qua toàn bộ chén đũa muỗng.
Tôn Miểu ngồi bên cạnh, lặng lẽ ghi nhớ từng động tác ấy. Trước đây lúc lướt mạng, cô nàng từng đọc một bài viết phân tích các hành vi "mất điểm" của một tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết, trong đó có đoạn nói đến việc dùng đồ nhựa một lần trong nhà hàng, rồi bọc màng bọc thực phẩm, bị dân mạng cười chê.
Thật khó tưởng tượng ra được một vị CEO có trị giá hơn 100 triệu tệ lại đến nhà hàng và nói:
"Phục vụ, đưa cho tôi một bộ dụng cụ ăn dùng một lần! Bộ dụng cụ của các người không sạch!"
Thế nhưng, nếu là tráng chén đũa muỗng bằng nước sôi, thì không những không bị chê mà còn được tán thưởng. Dưới phần bình luận toàn là:
[Trời có sập tôi cũng phải tráng chén trước rồi ăn.]
Phải nói là động tác này không những không làm mất phong thái của tổng tài, mà còn tăng thêm vài phần khí chất.
Nhà hàng Sơn Đông này mang đậm phong cách Trung Hoa, vừa bước vào đã thấy cột trụ khắc rồng, trong phòng riêng thì đầy giá gỗ cổ, thư họa, vật dụng trang trí tinh xảo. Đến bộ chén dĩa cũng là nền đỏ viền vàng, đầy khí chất.
Ấm trà tròn trĩnh mập mạp, cùng tông màu với chén dĩa. Tay Tô Thụy Hi thon thả nâng ấm trà, rót trà xanh vào chén, sau đó dùng muỗng khuấy nhẹ, tạo ra âm thanh leng keng dễ chịu. Cuối cùng, cô đổ nước trà ấy vào thùng rác, cả quá trình lưu loát, có chút tao nhã cổ xưa.
Tôn Miểu ngồi một bên nhìn đến ngẩn ngơ, cảm giác như trái tim vừa bị bắn trúng.
Làm xong tất cả, Tô Thụy Hi đưa chén đũa cho Tôn Miểu, nhẹ nhàng hỏi:
"Miểu Miểu, em muốn ăn gì?"
Lúc nãy Tôn Miểu đã xem thực đơn, nên cười hớn hở nói ngay:
"Ruột già chín lần(*)..."
(*)Ruột già chín lần: là ruột già được chế biến qua nhiều công đoạn, xoay chuyển nhiều lần (ý nói chế biến kỹ, cầu kỳ). Món này thường được xào với nước sốt đặc biệt như sốt chua ngọt, có vị đậm đà, thơm nồng, rất phổ biến trong ẩm thực truyền thống Trung Hoa, đặc biệt là ở Sơn Đông.
Vừa nói đến tên món đầu tiên, cô nàng đã thấy sắc mặt Tô Thụy Hi tối lại.
Ruột già chín lần với Tô Thụy Hi đúng là hơi vượt ngưỡng chịu đựng. Tôn Miểu vội giải thích nhỏ giọng:
"Em muốn thử, em cũng khá thích ăn lòng heo."
"Em ăn đi."
Tô Thụy Hi chậm rãi thở ra:
"Chị đâu có cấm em gọi món."
Nghe vậy, Tôn Miểu cười tít mắt, rồi gọi tiếp:
"Hải sâm xào hành, đậu hũ thượng hạng, bào ngư nguyên vỏ hầm mềm."
"Chỉ vậy thôi à?"
Tô Thụy Hi cầm thực đơn nhìn sơ, thật ra món ngon đại diện cho Sơn Đông còn nhiều lắm, nổi bật nhất là các món trong hệ thống ẩm thực phủ Khổng Tử, từng được xem là quốc yến một thời, vừa nổi danh vừa cực kỳ tinh tế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!