Chương 184: Bánh hàu chiên

Các quầy hàng nhỏ ở đây không được sạch sẽ như quầy của Tôn Miểu. Quầy bánh hàu chiên có một cái chảo lớn, bên trong là những lỗ tròn nhỏ, bánh đang được chiên từng cái một. Bên cạnh là thau đựng bột và nguyên liệu nhân bánh.

Ông chủ không quá kỹ tính, bột từ mép thau chảy ra ngoài, rơi xuống mặt bàn, vì bận rộn đón khách nên ông cũng không có thời gian để dọn. Bên ngoài cái chảo đang chiên bánh cũng dính đầy bột, nói chung... tổng thể khiến Tô Thụy Hi chỉ muốn nhíu mày.

Nhưng Tôn Miểu đã quen với cảnh này, cô nàng gọi một cái ngũ vị giống như các khách khác. Bánh hàu được vớt ra khỏi lỗ tròn, đặt lên khay, ông chủ nhanh tay phết nước sốt ngũ vị lên.

Xong xuôi, ông ấy đưa cho Tôn Miểu một túi bánh, rồi lại quay ra phục vụ khách khác.

Tôn Miểu quét mã trả tiền, hết 5 tệ.

Giá này thực sự là quá rẻ, nếu ở thành phố nơi họ xuất phát thì chắc chắn không dưới 10 tệ. Tôn Miểu kéo Tô Thụy Hi đứng sang một bên, tránh làm vướng chỗ buôn bán. Biết Tô Thụy Hi không thích ăn đồ ngoài nên cô nàng chỉ mua một cái, định hai người ăn chung.

Cuối tháng Sáu trời đã khá nóng, nhưng thời tiết ở Thanh Đảo thì mát mẻ hơn, sáng sớm còn hơi se lạnh. Bánh hàu chiên được gói trực tiếp trong túi nilon, hơi nóng khiến túi mềm oặt, còn đọng cả hơi nước bên trong. Tôn Miểu ôm bánh trong lòng bàn tay, cẩn thận cầm một góc bánh đưa lên trước mặt Tô Thụy Hi:

"Chị Tô Tô, ăn thử một miếng đi."

Thực ra Tô Thụy Hi không hề muốn ăn đồ ngoài, nhưng nhìn động tác của Tôn Miểu, trong lòng cô như tan chảy. Cô nàng vừa có bánh là nghĩ đến cô đầu tiên, nâng niu như bảo vật quý giá. Điều đó khiến Tô Thụy Hi có suy nghĩ, biết đâu cái bánh này cũng không tệ.

Tô Thụy Hi vén tóc ra sau tai để khi ăn không bị rơi xuống, rồi hơi nghiêng người, cắn một miếng bánh từ tay Tôn Miểu.

Thật lòng mà nói, Tô Thụy Hi vẫn cảm thấy hương vị không có gì đặc biệt, nhưng cũng không đến nỗi khó ăn. Vỏ bánh mềm mềm, hòa với nước sốt ngũ vị thoang thoảng.

Tôn Miểu hỏi:

"Chị Tô Tô, ngon không?"

"Cũng không đến nỗi nào."

Tô Thụy Hi nói thật, nhưng Tôn Miểu cười tươi rói:

"Đó, không tệ đúng không?"

Rồi cô nàng bắt đầu ăn vài miếng lớn, dáng vẻ ăn uống đầy hào hứng khiến Tô Thụy Hi cũng cảm thấy hơi đói. Rõ ràng vừa nãy ăn một miếng không cảm thấy gì, nhưng nhìn Tôn Miểu ăn, lại thấy bánh hàu chiên như thể là mỹ vị nhân gian.

Thấy Tô Thụy Hi nhìn, Tôn Miểu lại dúi tới:

"Chị Tô Tô, ăn thêm miếng nữa nha?"

"Ừm."

Tô Thụy Hi lại cắn một miếng, cảm giác vẫn vậy, không tệ, nhưng cũng không quá ngon. Nhưng thấy Tôn Miểu ăn vui vẻ như vậy, cảm giác như bánh cũng ngon hơn thật.

Cứ thế, hai người ăn chung hết cái bánh. Khi ra khỏi chợ, Tôn Miểu đã no, Tô Thụy Hi cũng bất giác thấy no. Cô chợt nhận ra ở những cái chợ như thế này, cô cũng có thể ăn no bụng.

Chỉ là phải có Tôn Miểu ở bên. Một mình cô, chắc chắn sẽ không ăn bất kỳ thứ gì.

Ra khỏi chợ, Tôn Miểu ợ một cái, cảm thán:

"Chỗ này đúng là có mùi vị cuộc sống."

Tô Thụy Hi cũng gật đầu:

"Đúng đấy."

Chỉ là, "mùi vị cuộc sống" trong mắt Tô Thụy Hi khác với của Tôn Miểu. Chỉ cần có Tôn Miểu ở bên, thì nơi đó mới có hơi thở cuộc sống. Nếu không có Tôn Miểu, thì chợ chỉ là nơi dơ bẩn, lộn xộn, và ồn ào.

Sau bữa sáng, họ đi dạo thêm vài điểm tham quan, đến khoảng 9 giờ rưỡi thì tới chợ hải sản nổi tiếng ở đây.

Thực ra Tôn Miểu khá phân vân, không biết có nên đi chợ hải sản hay không. Bởi lẽ mỗi lần nhắc đến chợ hải sản, là nghĩ đến việc bị "chém". Chợ hải sản thường gian lận bằng cách cân thiếu, tráo hàng, dùng cân gian... thôi thì mất tiền còn đỡ, nhưng sợ nhất là lúc mua thì hàng sống tươi ngon, nhưng khi chuyển phát nhanh hoặc mang đi thì lại biến thành một túi tôm cá hư.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!