Tôn Miểu và Tô Thụy Hi vui vẻ tận hưởng ở Thanh Đảo, nhưng những người ở lại thì có rất nhiều người không hài lòng. Đầu tiên phải kể đến là khách quen. Dù hôm nay là ngày 24 tây, là ngày nghỉ sau khi kết thúc một chu kỳ bán của Tôn Miểu, nhưng hôm nay lại trở nên đặc biệt khó chịu, nhất là khi biết rằng suốt mùa mưa năm nay Tôn Miểu sẽ không bán, điều này đồng nghĩa với việc họ không có gì để ăn.
Cô gái hiphop qua nhà cô gái ya
-bi nằm vật ra, trực tiếp nằm trên thảm, toát lên một vẻ "không còn gì để luyến tiếc".
"Hu hu hu, không có đồ ăn của cô chủ Tôn, tôi sống không nổi nữa!"
Cô gái ya
-bi đang chơi máy tính, nghe thấy vậy liền sửa lời cô ấy:
"Cậu sẽ không chết được đâu, yên tâm đi. Cậu nhịn đói vài ngày cũng chẳng sao."
"Hu hu hu, cậu vô tâm quá đi, chẳng quan tâm gì đến tôi hết!"
Cô gái ya
-bi lười trả lời, còn cô gái hiphop thì bắt đầu đếm ngón tay, tính xem Tôn Miểu sẽ đi bao lâu:
"Rốt cuộc thì khi nào cô ấy mới quay về đây?"
Cô gái ya
-bi tiện tay tra thời gian mùa mưa, trả lời:
"Chắc khoảng 10 ngày nữa."
Cô gái hiphop tiếp tục đếm ngón tay tính toán, rồi lại kêu trời:
"Tại sao trên đời này lại phải có mùa mưa chứ, tại sao hả?!"
Những người có cảm xúc giống cô ấy không ít, trong đó có cả gia đình Chu Linh. Kết quả thi đại học được công bố vào chiều ngày 23 tây, Chu Linh thi rất tốt, đủ để đậu vào trường đại học mà cô bé mong muốn. Mẹ Chu Linh vừa vui mừng lại vừa buồn, vui vì con gái đạt thành tích tốt, buồn vì Chuu Linh đã quyết tâm rời tổ, vươn cánh bay xa.
Và việc không được ăn món Tôn Miểu nấu trở thành nỗi buồn thứ hai của mẹ cô bé.
Chưa kể đến bạn bè của Chu Linh cũng gửi tin nhắn:
[Trời ơi, phải đợi lâu quá! Hôm nay tôi đã bắt đầu thèm ăn rồi. Tôi nghi cô chủ Tôn đã bỏ bùa tôi, ăn món cô ấy nấu mới sống nổi!]
Mẹ Chu Linh thì không lạnh lùng như cô gái ya
-bi, còn an ủi vài câu với bạn của con.
Ngoài khách quen, còn có một người nữa đang sống không dễ chịu, chính là gã gây chuyện đã bị Tôn Miểu và Tô Thụy Hi hoàn toàn quên lãng, hiện vẫn đang bị tạm giam. Sau cú đá vào ngón chân hôm trước ở sở cảnh sát, gã bắt đầu chuỗi ngày đen đủi của mình.
Điều kiện trong trại tạm giam rất bình thường, phòng đều rất nhỏ, chỉ có những đồ đạc cơ bản như giường, bàn ghế, bồn rửa mặt, bồn cầu ngồi xổm... May là tổng thời gian bị giữ chỉ 15 ngày, hôm nay đã là ngày thứ 6, chỉ còn lại 9 ngày. Nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng bị phá vỡ.
Ngày 18, ngày đầu tiên bị tạm giam, gã vô tình đá trúng gì đó khiến ngón chân bị thương. Sáng ngày 19, vừa mở mắt ra, đã bị nước lạnh tạt thẳng vào mặt, nước từ vòi ở bồn rửa phun thẳng ra như vòi cứu hỏa. Gã không tỉnh cũng lạ.
Kêu người đến kiểm tra thì không phát hiện vấn đề gì, vòi nước hoàn toàn bình thường, không hề có dấu hiệu hỏng hóc. Vụ việc trôi qua, nhưng tối ngày 19 khi gã vừa đi vệ sinh xong, chưa đi được vài bước thì bị trượt ngã đau điếng. Vẫn là do nước từ vòi bắn ra. Cú ngã khiến gã đau từ xương cụt tới tận óc.
Gã kiên quyết đòi đổi phòng, trại tạm giam miễn cưỡng cho đổi. Tưởng đã yên, ai dè phòng mới còn tệ hơn, bồn cầu bốc mùi kinh khủng!
Gã không phải người quá sạch sẽ, nhưng mùi này cũng không thể chịu nổi, mùi nồng nặc đến mức gã không ngủ được, như thể mùi đó chui vào cả đầu gã.
Nửa đêm không chịu nổi nữa, gã gọi người đến kiểm tra, may mà kêu cứu, nếu không đã bị ngộ độc amoniac rồi.
Chuỗi đen đủi của gã vẫn chưa dừng lại. Mỗi ngày đều xảy ra đủ thứ lặt vặt, lúc thì miếng vữa rơi từ trần nhà xuống đập vào đầu, lúc đang ăn thì bị một hạt cơm mắc vào họng không nuốt được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!