Chương 182: Lầu Hồi Làn

Tô Thụy Hi chưa bao giờ cảm thấy việc thích tiền là điều gì xấu xa. Cô cũng thích tiền, hơn nữa còn rất thích. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô tự mình khởi nghiệp, một phần là vì muốn chứng minh với gia đình rằng dù không dựa vào gia thế, cô cũng có thể sống tốt. Mặt khác, chính là vì yêu tiền.

Quan trọng nhất là, tiền phải do chính mình kiếm được, từng xu không bị người khác kiểm soát.

Cô có thể nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ cha mẹ, nhưng tuyệt đối không thể để mạch sống tài chính nằm trong tay họ.

Tô Thụy Hi không thể tưởng tượng được nếu cô giống như cô em họ hiphop, chỉ cần nghịch ngợm một chút là bị chị gái đang nắm quyền lực tài chính trong nhà khóa thẻ. Cô đã là người trưởng thành rồi, mà vẫn phải có người giám hộ gì đó, cô không thể chấp nhận được.

Cô vốn là người rất yêu tiền, nếu không cũng sẽ chẳng liều mạng đến vậy. Thế nên khi nghe Tôn Miểu cảm thán như thế, Tô Thụy Hi cũng không có gì phải ngạc nhiên. Cô đâu có cái suy nghĩ kiểu "thì ra em ở bên tôi chỉ vì tiền, em thực dụng quá!" đâu chứ. Xin lỗi chứ, nếu Tôn Miểu thích tiền của cô, vậy lại càng tốt.

Ít ra như vậy thì rất dễ làm Tôn Miểu hài lòng, chỉ cần chia cho cô nàng một nửa số tiền cô kiếm được là được rồi. Cho hết... cũng không phải không thể.

Hơn nữa Tô Thụy Hi cũng biết, Tôn Miểu không phải kiểu người chỉ biết đến tiền. Cô nàng từng đem toàn bộ tiền đền bù từ Viên Phúc Lâu quyên góp, cũng từng ngày ngày vất vả ra đường bày quầy bán hàng cơ mà.

"......"

Chỉ cần nghĩ đến cái quầy hàng nhỏ của Tôn Miểu là Tô Thụy Hi lại có chút bực bội.

Ngày nào cũng đẩy cái xe nhỏ đó ra ngoài bán, một ngày được bao nhiêu tiền đâu, 2 tệ chưa chắc kiếm nổi. Vì chút tiền lẻ đó mà mỗi sáng khi Tô Thụy Hi tỉnh dậy thì Tôn Miểu đã chẳng thấy bóng dáng đâu rồi. Chỉ thỉnh thoảng để lại vài mẩu giấy nhỏ dỗ dành cô thì mới khiến cô tạm nguôi ngoai nỗi chán ghét với cái xe hàng đó.

Nói mới nhớ, cái hộp sắt mà Tô Thụy Hi dùng để đựng những mẩu giấy của Tôn Miểu, giờ cũng đầy ắp cả rồi.

Chỉ cần nghĩ đến cái hộp nhỏ đó, tâm trạng của Tô Thụy Hi lại tốt lên một chút. Nghĩ thêm đến việc bây giờ cả hai đang ở Thanh Đảo, nơi xa những người khách quen là Tô Thụy Hi lại càng thấy nhẹ nhõm hẳn.

Sau khi đến khách sạn và đặt hành lý xuống, hai người vẫn chưa ra ngoài ngay. Tô Thụy Hi mở vali, lấy ra cái váy mà cô đã lén nhét vào trước khi đi, đưa cho Tôn Miểu:

"Miểu Miểu, em mặc cái này đi."

Tôn Miểu hơi bất ngờ:

"Chị Tô Tô, chị nhét váy của em vào hồi nào?"

"Hừ."

Tô Thụy Hi hừ nhẹ một tiếng đầy kiêu ngạo. Lúc cô đẩy Tôn Miểu đi thay đồ, cũng tranh thủ lục tìm các phụ kiện còn lại. Bao gồm cả cái nón chống nắng mà lần trước Tôn Miểu đã đổi lấy nón bảo hiểm khi đi bán hàng, giờ ở đây thì không cần nón bảo hiểm nữa rồi.

Đợi Tôn Miểu thay đồ xong đi ra, Tô Thụy Hi lập tức kéo cô nàng lại ngồi chăm sóc da và bôi kem chống nắng, sau đó đội nón, đổi giày rồi mới kéo nhau ra ngoài. Lịch trình đã được chuẩn bị từ sớm, không thể chậm trễ một phút nào.

Lúc khởi hành vào buổi sáng thì trời vẫn âm u, hơi nước dày đặc khiến người ta khó thở. Nhưng khi ra khỏi cửa khách sạn thì nắng đã lên, ánh mặt trời rực rỡ khiến Tôn Miểu có chút ngỡ ngàng. Còn Tô Thụy Hi thì cười rất vui vẻ, chẳng còn vẻ lạnh lùng thường ngày nữa.

Cô gọi xe riêng, kéo Tôn Miểu lên xe, thẳng tiến đến điểm dừng đầu tiên, cầu cảng trăm tuổi và Lầu Hồi Làn.

Tôn Miểu thích biển. Khi cùng Tô Thụy Hi bước trên cây cầu, đi đến Lầu Hồi Làn, nhìn thấy cảnh trời biển mênh mông phía xa, cô nàng như bị choáng ngợp. Không giỏi ăn nói, cô nàng chỉ biết im lặng kinh ngạc. Còn Tô Thụy Hi là người có học thức, ngay lập tức đọc được một bài thơ:

"Cầm ngữ phiêu đăng ánh sạn kiều,

Phượng Hoàng đảo thượng tử vi kiều.

Trường hồng ngọa hải kinh phong vũ,

Phi các hồi lan thính vãn triều."

(*)Tạm dịch:

Đèn treo đảo Cầm lung linh cầu cảng,

Phượng Hoàng Đảo rực sắc tường vi.

Cầu vồng vắt ngang biển khơi dậy gió,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!