Chương 18: Ăn ở quán vỉa hè à?

Thật ra thì viên kẹo trong miệng Chu Linh đã tan hết từ lâu, vừa nghe xong lời Tôn Miểu nói, thì tài xế đã tiến lên nhắc nhở:

"Cô chủ, chúng ta nên về thôi, không lát nữa ông bà chủ sẽ sốt ruột."

Chu Linh đứng dậy, vẫy tay chào Tôn Miểu:

"Hẹn gặp chị ngày mai nha~"

"Ừ, ngày mai gặp lại."

Chu Linh đi rồi, Tôn Miểu vừa hát nho nhỏ vừa dọn sạch đồ đạc trên bàn, rồi quay lại ngồi ở phía sau xe bán đồ ăn. Cô nàng cầm điện thoại chơi một lát, dưới ánh đèn lặng lẽ bên lề đường trong đêm, chờ đợi vị khách tiếp theo.

Tôn Miểu không ngờ việc bán hàng rong lại thú vị đến thế. Cô nàng được gặp gỡ đủ kiểu người, từ nữ thần trong lòng mình là Tô Thụy Hi, đến cô y tá nhỏ, rồi hôm nay còn an ủi được một cô bé như Chu Linh. Không biết có phải ảo giác không, nhưng cô nàng luôn cảm thấy mỗi lần Chu Linh ăn xong lẩu cay của mình, tâm trạng đều trở nên vui vẻ hơn hẳn.

"Biết đâu mình còn có tố chất làm cô giáo hay chuyên gia tư vấn tâm lý đó chứ~"

[Không phải đâu, là món ăn đã chữa lành tâm hồn.]

"Haha, cũng đúng, đúng hết~"

Tôn Miểu không cãi nhau với Hệ Thống mấy chuyện nhỏ này, với lại nói món ăn chữa lành tâm hồn thì cũng chẳng sai. Nếu không có món lẩu cay siêu ngon, thì dù cô nàng có nói hay đến đâu, chắc gì Chu Linh đã chịu ngồi nghe. Chính là nhờ có món ăn hấp dẫn, Chu Linh mới sẵn lòng nghe cô nàng nói nhiều như vậy.

Tôn Miểu bên này còn đang vui vẻ, thì bên kia Tô Thụy Hi lại chẳng dễ chịu chút nào.

Quay ngược thời gian về một chút, khi vừa lên xe, cô cởi áo khoác ra, nghĩ ngợi một lúc rồi lục túi áo, lấy viên kẹo mà Tôn Miểu đã đưa, xé vỏ bỏ vào miệng.

Viên kẹo nhỏ xíu, có màu hồng nhạt trong suốt. Nhìn thì trong suốt vậy, nhưng không hẳn tinh khiết, vì giá tiền của nó... không cho phép nó được như thế. Vừa vào miệng, phản ứng đầu tiên trong đầu Tô Thụy Hi lại không phải là "mùi hóa học ngọt gắt", mà là...

"Ừm, vị dâu."

Cô ngậm viên kẹo dâu trong miệng, tắt đèn cảnh báo, hạ thắng tay, rồi lái xe về nhà. Hôm nay cô về sớm hơn bình thường, còn xem tin tức một lúc. Đến 8 giờ rưỡi, cô mới lục lọi trong nhà lấy ra một món quà nhỏ, đi sang nhà hàng xóm bên cạnh.

Cô đã hứa với Tôn Miểu rồi, nên nhất định phải làm.

Nếu không, mai đi ăn Mala xianggou mà gặp ánh mắt long lanh mong chờ của Tôn Miểu hỏi "Sao rồi?", thì cô biết nói sao? Bảo là bận quá nên quên? Vậy thì khỏi ăn luôn đi cho đỡ nhục.

Tô Thụy Hi đứng ngoài cổng vườn, ấn vào nút bên dưới màn hình gắn trên trụ đá. Chẳng mấy chốc, màn hình sáng lên, hiện ra khuôn mặt của mẹ của Chu Linh, có vẻ hơi bất ngờ, mất vài giây mới nhớ ra Tô Thụy Hi là ai.

Tô Thụy Hi giải thích lý do đến, nói mình là hàng xóm, lúc đó mẹ của Chu Linh mới nhớ ra.

Cổng sắt mở bằng điều khiển từ xa, Tô Thụy Hi đẩy cửa bước vào, đi theo con đường lát đá qua khu vườn, lên tới cửa chính. Lúc đó, cánh cửa lớn được mở ra từ bên trong. Mẹ Chu Linh dẫn theo Chu Linh đứng đó, cười tươi tiếp đón:

"Cô Tô đúng là khách sáo quá."

Tô Thụy Hi vừa rồi đã nói qua màn hình rằng biết Chu Linh đang học lớp 12, sắp thi đại học, nên mang quà sang chúc em ấy thi cử hanh thông(*).

(*)Thi cử hanh thông: là cách nói mang tính chúc tụng, thường dùng để chúc ai đó thi cử thuận lợi, suôn sẻ, đạt kết quả tốt.

"Thi cử": là việc tham gia các kỳ thi, đặc biệt là những kỳ thi quan trọng như thi đại học, thi tuyển công chức, v.v.

"Han thông" (cách viết khác là "hanh thông"): nghĩa là thuận lợi, trôi chảy, không gặp trở ngại.

Nên "thi cử hanh thông" có thể hiểu đơn giản là: chúc bạn đi thi không gặp khó khăn gì, làm bài tốt, thi đâu đậu đó.

Mẹ Chu Linh mời cô vào nhà ngồi, Tô Thụy Hi cũng không khách sáo, vừa nói "đã làm phiền" vừa bước vào. Chu Linh đứng phía sau mẹ, vẻ mặt có phần lúng túng, hơi căng thẳng.

Thấy phản ứng đó, Tô Thụy Hi cảm thấy rất quen thuộc, chẳng phải tối nay lúc cô đang ăn lẩu cay, cô cũng có biểu cảm y chang khi thấy cô gái hiphop sao?

Ngay khoảnh khắc ấy, Tô Thụy Hi hiểu Chu Linh đang lo điều gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!