Chương 17: Khả năng nói nhảm của Tôn Miểu

"Ừm."

Tô Thụy Hi nhận lấy viên kẹo, vẻ mặt thoả mãn, cô đưa tay bỏ nó vào túi áo. Sau đó rút điện thoại ra thanh toán, quét gửi 50 tệ rồi bước đi trên đôi giày cao gót, lộc cà lộc cộc rời đi. Không biết có phải ảo giác của Tôn Miểu hay không, cô nàng cứ cảm thấy bước chân của Tô Thụy Hi dường như nhẹ nhàng hơn hẳn.

Là vì ăn no rồi chăng? Hay tại cô cũng thích kẹo vị dâu?

Tôn Miểu không rõ, nhưng vẫn nhanh nhẹn thu dọn hộp xài một lần mà Tô Thụy Hi vừa ăn xong, sau đó đặt chiếc ghế cao về chỗ cũ, rồi ngồi phịch xuống đó.

Ngồi xuống xong, cô nàng mới thở phào một hơi.

—— Đứng mỏi chân muốn chết luôn.

Cô nàng đã đứng cỡ nửa tiếng rồi, không ngồi nghỉ một lát sao mà chịu nổi. Phải biết là cái hệ thống "Chu Bá Pi" (*) này mỗi ngày bắt cô nàng ra quầy tận 12 tiếng, cộng thêm thời gian chuẩn bị trước sau, suốt một ngày cô nàng gần như chẳng có lúc nào được nghỉ chân trừ lúc không có khách.

(*) Chu Bá Pi (): là cách nói châm biếm, ám chỉ một hệ thống bóc lột giống như địa chủ ác độc trong các câu chuyện Trung Quốc, nên mình giữ lại giọng hài nhẹ để phản ánh đúng ý gốc.

Nhưng mà... thời gian không có khách của Tôn Miểu cũng hiếm lắm.

Từ 10 giờ sáng tới đây bày hàng, khách khứa đã lác đác kéo tới rồi, vì lúc đó cũng sắp tới giờ cơm trưa mà.

Cũng có những người giống cô gái hiphop, từ xa chạy xe đến mua cho bằng được. Đến trưa thì càng đông. Không biết họ nghe tin từ đâu, mà từ chiều ngày thứ hai trở đi, khách kiểu đó cứ ùn ùn kéo tới.

Vào khoảng 1 - 2 giờ chiều, mấy chị giúp việc tranh thủ lúc rảnh cũng sẽ ghé lại ăn một tô lẩu cay. Tuy giá lẩu của cô nàng cao, nhưng đúng là hương vị ngon thật. Với lại, bây giờ ra ngoài ăn lẩu cay cũng tầm 20 tệ rồi.

Cô bán 30 tệ, nhưng với chất lượng như vậy, ai cũng biết nên chọn bên nào.

Huống chi, cư dân ở khu biệt thự này vốn xài tiền chẳng tiếc, ngay cả giúp việc lương cũng khá, thỉnh thoảng ăn một tô lẩu ngon lành thì cũng chẳng thành vấn đề. Không ăn hằng ngày thì hai ba bữa cũng không sao.

Còn cô gái làm theo giờ kia thì gần như là bữa nào cũng ghé, mỗi ngày một tô.

Còn Chu Linh, là từ tối hôm thứ hai mới tới ăn lần đầu, nhưng khác với mấy người kia được người giới thiệu, cô bé chỉ đơn giản là cư dân trong khu, đi ngang thấy thơm quá nên mới tấp vào mua ăn thử.

Nói chính xác, là bị mùi thơm nồng nàn của Mala xianggou mà cô gái làm theo giờ đang ăn hấp dẫn đến.

Câu đầu tiên mà cô bé nói với Tôn Miểu là: "Em muốn thử xem Mala xianggou có vị thế nào."

Phản ứng đầu tiên của Tôn Miểu là: 'Trời ơi, tội nghiệp con bé ghê, lớn vầy rồi mà chưa từng ăn lẩu cay bao giờ nữa sao?'

Cô nàng hỏi kĩ khẩu vị của cô bé, rồi khuyên nên thử vị nước trong không cay trước. Cô bé hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng nghe theo. Từ đó về sau, ngày nào cũng ghé ăn, mấy ngày liên tiếp luôn.

Những ngày này, Tôn Miểu cũng tranh thủ bắt chuyện với cô bé. Nhưng trong lúc ăn thì cô nàng không nói, vì người ta đang ăn ngon lành, tự nhiên sáp vô nói chuyện thì kỳ quá.

Dù không nói nhiều, nhưng cô nàng lại biết được không ít chuyện. Có cái là đoán được, có cái là cô bé tự kể ra.

Cô bé tên Tiểu Linh, giờ thì biết rõ tên là Chu Linh. Học sinh lớp 12, sắp thi đại học rồi, mà áp lực thì cực kỳ lớn. Thành tích học tập của bé vốn rất tốt, mà học sinh trong thành phố lại còn có chính sách ưu tiên nữa, nên muốn đậu đại học trọng điểm không thành vấn đề.

Nhưng ba mẹ cô bé lại đặt kỳ vọng rất cao, không chỉ muốn cô bé đậu mà còn phải đậu thật rực rỡ, khiến họ nở mày nở mặt.

Chuyện này thì Tôn Miểu chẳng hiểu nổi, đậu trường trọng điểm là ngon lành rồi, quan trọng gì hạng mấy cơ chứ?

Nhưng làm cha mẹ thì không nghĩ vậy. Cô bé đứng top 10 toàn khối là ổn định, vậy mà ba mẹ vẫn muốn mỗi lần thi phải nhích lên một hạng. Sắp tới kỳ thi thử lần hai, cô bé lo lắng tới mức suýt trầm cảm. Ai nấy trong top 10 cũng đều giữ thứ hạng ổn định hết, sao mà nhảy vọt lên thêm được nữa?

Kỳ vọng quá lớn, trong khi thực tế lại khó khăn, khiến cô bé lúc nào cũng mệt mỏi, u uất.

Hôm qua còn vừa ăn vừa khóc, Tôn Miểu chẳng giúp được gì nhiều, chỉ có thể nhân lúc cô bé ngồi chờ lẩu, kể mấy chuyện vui để cô bé cười lên đôi chút, dỗ dành cô bé cho bớt tủi thân.

Cô bé ăn xong, bóc viên kẹo ngồi ngoan trên cái ghế đẩu nhỏ xíu mà ăn. Cô bé không mang về ăn, vì ở nhà không cho ăn lẩu cay; viên kẹo này cũng chẳng dám đem về, vì giống như Tô Thụy Hi, chỉ cần nhìn là biết kẹo rẻ tiền.

Nhưng cô bé không hề chê bai gì cả, vì đó là viên kẹo do chị chủ tặng, vui còn không kịp. Có điều không thể đem về nhà, vì chắc chắn sẽ bị mẹ la.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!