Tô Thụy Hi không vội ăn xong, cô ăn rất chậm. Ngay cả cô gái làm theo giờ cũng đã ăn xong rồi, Tôn Miểu đi qua dọn dẹp bàn và thu dọn hộp đồ ăn một lần, mà Tô Thụy Hi vẫn còn đang ăn. Chủ yếu là... cô đang chờ xem Tôn Miểu khi nào sẽ gói một phần canh cho mình mang về.
Hôm qua lúc cô vừa ăn xong, Tôn Miểu đã chuẩn bị sẵn phần nước lẩu rồi, đủ thấy là chuẩn bị trước. Nếu hôm nay cũng định đưa cô phần nước lẩu đó, chắc chắn cũng sẽ chuẩn bị trước luôn.
Nhưng chờ mãi, chờ hoài... Tôn Miểu đã dọn sạch sành sanh hết mấy cái bàn rồi, vẫn chưa thấy cô nàng đá động gì đến phần canh kia.
Mà kêu cô tự mở miệng xin, Tô Thụy Hi lại... thấy ngại.
Chủ yếu là, việc mở miệng xin người ta một phần nước lẩu, trong đời này cô chưa từng làm. Mà nói kiểu "cho tôi mua thêm phần canh mang về" thì lại thấy gượng gạo, như thể mình mê cái món lẩu đó lắm không bằng.
Thế là chuyện này... rơi vào bế tắc.
Dù Tô Thụy Hi có ăn chậm tới mấy, thì một phần lẩu cũng chỉ có ngần ấy thôi, ăn mãi rồi cũng phải hết. Thật ra khẩu phần mà Tôn Miểu làm cũng không ít, dù chỉ có 5 món và 1 phần bún, nhưng mỗi món đều 100 gram chứ không phải kiểu ba lát, 50 gram như mấy chỗ bán mang đi. Cá viên cho hẳn 8 viên, bò viên loại to cũng có 5 viên, cộng thêm phần bún nữa, nói thật là ăn một phần cũng no.
Không thì tối qua, cô đâu đến mức ăn xong lại có cảm giác bị no quá đâu.
Thế mà hôm nay, cô vẫn ăn hết.
Ăn xong rồi... vẫn chưa thấy phần nước lẩu đâu, Tô Thụy Hi dứt khoát ngồi tại chỗ, giả vờ nghịch điện thoại một lúc. Tôn Miểu cũng không hối cô rời đi, vì chuyện ăn xong ngồi nghỉ tí rồi đi là quá bình thường.
Tôn Miểu đứng sau xe đẩy, cũng rút điện thoại ra lướt xem.
Cái hành động đó suýt nữa chọc điên Tô Thụy Hi. Cô đang do dự, hay là thôi, mình tự mở miệng đi. Dù có ngượng ngùng, có kiêu hãnh đến đâu... cái bụng của mình vẫn là quan trọng nhất.
Đúng lúc cô còn đang phân vân, một chiếc xe hơi cao cấp màu đen dừng lại ngay trước mặt. Cửa sau mở ra, một cô bé bước xuống xe.
Đúng là một cô bé thật sự, còn mặc đồng phục học sinh, khuôn mặt non nớt, mềm mịn như thể có thể vắt ra nước. Nhưng biểu cảm của cô bé không được tốt lắm, ngơ ngơ ngác ngác, chẳng có chút linh động nào của tuổi học trò, ngược lại trông còn có vẻ rất cứng nhắc.
Sau khi xuống xe, cô bé tự tay đóng cửa lại, đi thẳng tới quầy xe đẩy của Tôn Miểu. Tôn Miểu lập tức cất điện thoại, nở nụ cười tươi rói:
"Tiểu Linh tới rồi à? Hôm nay muốn ăn gì nè?"
Nghe thấy giọng Tôn Miểu, cô bé mới hơi hé môi nở nụ cười, rồi đọc tên các món mình muốn ăn. Tôn Miểu gật đầu:
"Hôm nay có muốn cay nhẹ hơn một chút không? Hôm qua chị thấy em cay đến chảy cả nước mắt luôn mà."
"Không phải do cay đâu ạ..."
Cô bé nhỏ giọng giải thích, nhưng Tôn Miểu lại không để ý, ngược lại còn lảng sang chuyện khác:
"Tiểu Linh biết không? Chị thấy trên mạng nói, nếu ăn ớt mà hắt xì, chảy nước mắt, thì có khi là bị dị ứng với ớt đó."
Cô bé mở to mắt:
"Em bị dị ứng với ớt sao?"
"Có thể lắm." Tôn Miểu cười rất rạng rỡ, còn cô bé thì lại có vẻ hơi buồn:
"Sao ngay cả ớt em cũng dị ứng chứ..."
Tôn Miểu nói:
"Thật ra chị cũng vậy mà, không giấu gì em, rất nhiều người bị dị ứng với ớt. Chị bán lẩu mấy hôm nay, khách ngồi ăn bên cạnh cứ vừa ăn vừa hắt xì, chảy nước mắt, đã xài hết mấy gói khăn giấy của chị rồi. Chị cũng thế mà, ăn cay là hắt xì, mặt đỏ lên, đó đều là triệu chứng dị ứng đó."
"Có nhiều người Trung bị dị ứng với ớt lắm. Nhưng thể chất mình có vẻ khỏe hơn người nước ngoài, nên dị ứng cũng nhẹ. Chứ người nước ngoài mà dị ứng là kiểu 'trời ơi tôi chết mất', còn mình thì lại nghĩ: Không phải tôi dị ứng đâu, chỉ là bụng tôi không tốt thôi."
Tôn Miểu vừa nói vừa cười hài hước, cô bé cũng mím môi cười theo. Cô bé đứng ngay trước mặt, lắng nghe Tôn Miểu vừa làm đồ ăn vừa trò chuyện, thi thoảng cũng góp vài câu.
Nhưng Tô Thụy Hi bên cạnh thì lại thấy kỳ lạ, vì bình thường Tôn Miểu đâu có vừa nấu ăn vừa nói chuyện. Hồi còn bán cơm chiên, khách muốn nói chuyện thì cô nàng cùng lắm chỉ gật đầu trả lời qua loa, chứ đâu có trò chuyện rôm rả như bây giờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!