Thao tác của Tôn Miểu có thể không lưu loát được sao? Mấy thao tác này, ngay cả nhắm mắt cô nàng cũng biết phải làm thế nào. Nói thật là cô nàng làm món này tới mức ngán tới tận cổ rồi, thật sự là ngán tới phát ói.
Nhưng... ăn ngon lắm.
Tôn Miểu vốn thích ăn cay, chỉ là mức độ cay của cô nàng cũng chỉ ở mức nhẹ thôi. Nhưng mà phải công nhận, nước lẩu cay mà cô nàng nấu đúng là ngon thần sầu, rau củ, thịt thà bỏ vô ngập tràn hương vị đặc sắc. Dạo gần đây, khách đến quầy Ăn Di Động Miểu Miểu ăn lẩu cay, mười người thì hết chín người là nhắm ngay nồi nước lẩu này.
Cho nên, lần nào cũng vậy, nước lẩu cay bán hết sạch, còn nước trong thì còn dư cả đống phải mang về.
Về nhà rồi, cô nàng tự xử lý được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, còn phần còn lại... thiệt sự không ăn nổi nữa thì chỉ có nước đổ đi. Nhưng Tôn Miểu lại không biết, nếu nói chuyện này cho Tô Thụy Hi nghe, chắc chắn người ta sẽ đau lòng xót xa lắm.
Ban đầu, Tôn Miểu cũng không để ý việc Tô Thụy Hi đang nhìn mình, cứ thế làm việc tay chân lanh lẹ, động tác mượt như nước chảy mây trôi. Nhưng làm được một hồi, cô nàng bắt đầu cảm nhận được ánh mắt của đối phương, rồi thì... động tác tự nhiên cũng không còn lưu loát như ban đầu.
Dù cô nàng thừa biết giữa mình và Tô Thụy Hi không có khả năng gì hết, nhất là sau khi biết đối phương sống trong khu biệt thự cao cấp Thúy Đình Nhã Uyển, cô nàng lại càng hiểu rõ "không thể" là thế nào. Lúc tán dóc với anh bảo vệ, anh ấy còn bảo: "mỗi căn biệt thự trong đó đều mấy chục triệu, riêng tiền sửa sang nội thất cũng đã 10 - 20 triệu, chủ nhà ai cũng có "mục tiêu nhỏ" để tiến tới.
"Mục tiêu nhỏ" đó hả! Tôn Miểu nghĩ tới thu nhập của quầy ăn nhỏ mình dựng ra, ngày kiếm 1.000, tháng giỏi lắm được 50.000, nghe thôi đã thấy hai thế giới cách biệt ngút ngàn rồi. Người ta tính tiền theo đơn vị triệu, cô nàng phải cân nhắc từng đồng tiền lẻ.
Dù rằng cũng không chắc anh bảo vệ có chém gió không...
Biết là không có hy vọng, nhưng crush vẫn là crush, nhịp tim thình thịch sao ngăn cản nổi, nhất là lúc crush cứ lẳng lặng nhìn mình chăm chú như vậy, Tôn Miểu có cảm giác phải cố gồng mình lên mới không phạm sai sót.
Cô nàng còn nghĩ: may mà khách ảo trong hệ thống đều là những người không quen biết, chứ nếu cho một trăm Tô Thụy Hi đứng đó nhìn mình nấu ăn... chắc cô nàng bị "ngộp thở" chết mất!
Tôn Miểu nhanh chóng làm xong phần lẩu của Tô Thụy Hi, nêm nếm gia vị đúng khẩu vị của cô, đặt qua một bên, ra hiệu đã có thể ăn được rồi.
Thấy Tô Thụy Hi bắt đầu ăn, Tôn Miểu cũng lấy hộp cơm giữ nhiệt từ dưới bàn bếp ra, tìm một góc yên tĩnh để ăn tối. Cô nàng không dùng hộp cơm dùng một lần, mà là hộp cơm giữ nhiệt hẳn hoi, bên trong đựng món ăn nhà làm.
Tôn Miểu ăn rất ngon lành. Tay nghề nấu nướng bây giờ của cô nàng thật sự đã lên tầm cao mới, tuy mấy món xào không đỉnh như cơm chiên trứng hay lẩu cay, nhưng tay nghề đã vững thì kiểu gì cũng ổn cả. Một thông thì trăm thông, đâu thể kém cỏi được.
Hôm nay, cô nàng chuẩn bị cho mình món bò xào ớt xiêm, thêm một quả trứng chiên, một dĩa cải thảo xào, rồi ăn với cơm trắng tự tay nấu.
Chỉ một câu thôi "ăn đi, bảo đảm ăn xong im re chẳng nói nổi câu nào."
Ăn được một lúc, Tôn Miểu lại phát hiện ra một chuyện khác. Ban đầu Tô Thụy Hi còn ăn rất đàng hoàng, nhưng không biết từ khi nào, lại bắt đầu... nhìn cô nàng chằm chằm.
Tôn Miểu cảm thấy mình sắp ăn không nổi nữa, cô nàng còn cố ý dịch người qua một chút, đứng nép qua một bên vì bên đó không có chỗ ngồi. Theo lý mà nói, mùi đồ ăn bên cô nàng cũng đâu có bay tới chỗ Tô Thụy Hi được đâu chứ?
Tôn Miểu còn tưởng mình nhầm, bèn cúi đầu ăn thêm mấy miếngg. Ai dè vừa ăn lại phát hiện ra cô nàng không hề nhầm, Tô Thụy Hi đang nhìn cô nàng thiệt.
Tôn Miểu ngẩng đầu lên, quay sang nhìn thẳng Tô Thụy Hi. Nhưng vừa bị bắt quả tang, Tô Thụy Hi lại cúi đầu giả vờ chăm chú ăn lẩu.
Tôn Miểu đành quay về tiếp tục ăn. Thế mà chưa kịp yên ổn được mấy miếng, lại cảm nhận được ánh mắt nóng rực từ đối diện.
Vừa ngẩng đầu, đã thấy Tô Thụy Hi lại đang cúi mặt ăn.
Lần này, Tôn Miểu nhịn không nổi nữa, lên tiếng trước:
"Ờm... Chị Tô, chị có chuyện gì à?"
Bị bắt tại trận, Tô Thụy Hi vẫn giữ vững bình tĩnh, mặt không chút biểu cảm thừa, như thể đang trò chuyện về thời tiết vậy:
"Cô đang ăn gì thế?"
"À... bữa tối tôi tự làm."
"Có món gì vậy?"
"Mấy món xào thôi."
Tô Thụy Hi khẽ mím môi, đã mở miệng hỏi rồi, lòng hiếu kỳ bị khơi lên, không hỏi cho rõ thì cứ ngứa ngáy khó chịu. Cô dứt khoát hỏi luôn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!