Cái gì vậy trời? Sao lại ngon dữ thần vậy?!
Trong lòng Tô Thụy Hi trào dâng một tiếng cảm thán chân thành. Những sợi gà mảnh như mây như khói, ăn vào miệng lại mang tới một cảm giác hoàn toàn ngoài dự đoán. Nếu phải so sánh, có chút giống món canh tam ti(*) của cô từng ăn trước kia, nhưng gà xé của Tôn Miểu còn mềm mượt hơn, không hề bị khô, mà cũng không quá đậm đà để lấn át hương vị tự nhiên của nước dùng hay của chính sợi gà.
(*)Canh tam ti: ( – sān sī tāng) là một món canh của Trung Quốc, "tam ti" nghĩa là "ba loại sợi." Món này thường nấu với ba nguyên liệu được thái sợi nhỏ, ví dụ như: nấm hương, thịt gà, măng hoặc cũng có thể là trứng tráng mỏng cắt sợi, cà rốt cắt sợi... tuỳ biến. Canh có nước trong, vị thanh, thường ăn nhẹ nhàng kiểu khai vị, hoặc dùng để lót dạ, rất phổ biến ở miền nam Trung Quốc.
Nói đơn giản thì "canh tam ti" là canh nấu từ ba món thái sợi thôi.
Ngon thiệt sự, ngon không chịu nổi!
Tô Thụy Hi vốn dĩ không thích ăn thịt cá cũng chính vì không chịu nổi cái mùi "khó tả" của thịt. Thịt heo thì hôi heo, cá thì tanh cá, thịt dê lại ngai ngái, còn các loại thịt khác thì cũng có mùi khó ưa riêng.
Thứ duy nhất cô có thể ăn được là thịt bò, mà cũng chỉ ăn ít, ăn nhiều là chịu không nổi.
Vậy mà sợi gà này lại hoàn toàn không có mùi lạ. Thậm chí, hương vị thịt gà còn nhẹ tênh.
Tất nhiên, vì Tôn Miểu dùng thịt ức gà để làm. Nếu dùng thịt đùi, gà xé sẽ dai chắc hơn, nhưng thịt ức lại dễ điều vị, mà quan trọng nhất là rẻ tiền!
Ngoài ra, thịt ức gà còn dễ xé tơi thành những sợi cực mảnh, chỉ cần cho vào nước lèo, đảo nhẹ một cái bằng đũa là tơi ra như bông liễu bay trong gió.
Ăn xong gà xé, Tô Thụy Hi lại bắt đầu kỳ vọng vào cá viên. Nhưng cá viên khó gắp hơn, cô phải dùng muỗng mới múc được một viên.
Viên cá không lớn lắm, tầm cỡ bằng đốt ngón tay trỏ và ngón áp út của cô, tròn vo, trắng ngần, lắc lư trong muỗng.
Nhìn viên cá trắng nõn, Tô Thụy Hi hơi do dự. Tuy rất tin tưởng tay nghề của Tôn Miểu, nhưng cá, món nổi tiếng dễ tanh thì vẫn khiến cô chùn tay. Dù Tôn Miểu đã đảm bảo rằng cá viên và bò viên đều là tự tay cô nàng làm.
Do dự một hồi, cuối cùng vì lòng tin vào Tôn Miểu, cô nhắm mắt lại, há miệng ăn luôn.
Ngoài sức tưởng tượng, có vị cá, nhưng không hề tanh! Cũng không hề bị mùi gia vị đậm đà nào che lấp đi, hoàn toàn giữ lại hương vị cá tự nhiên.
Quan trọng nhất là ngon kinh khủng khiếp!
Cắn vào, viên cá lập tức búng nhẹ, cảm giác được độ đàn hồi tuyệt vời của nó. Một nhát cắn đôi, viên cá tách ra làm hai phần, mà vẫn giữ được sự dẻo dai. Ăn hết viên này tới viên khác, Tô Thụy Hi cảm thấy 'trên đời này chắc không có viên cá nào ngon hơn được nữa!'
Rõ ràng cô vốn không thích thịt cá, vậy mà hôm nay không chừa lại một miếng nào, thậm chí như thường lệ, ngay cả nước lẩu và mấy cọng hành lá trôi lềnh bềnh cô cũng vét sạch sẽ, đưa vào bụng.
Ăn xong, cô lấy giấy lau miệng, nhìn cái hộp dùng một lần trống trơn trước mặt, trong lòng lại dâng lên một tia... tiếc nuối.
Biết vậy đã không kêu Tôn Miểu bớt phần bún.
Cô cũng bắt đầu thấy hổ thẹn với bản thân vì từng xem thường món bún cay này. Đúng là con người không nên phán xét thứ gì khi mình chưa hiểu rõ!
Món bún cay này... trời ơi, thơm không chịu nổi luôn!
Tô Thụy Hi đứng dậy khỏi cái ghế đẩu, chầm chậm đi tới trước xe bán hàng. Hỏi vì sao đi chậm vậy à? Thì tại... ăn no quá chứ sao!
Dù gì lúc hơn 9 giờ cô cũng đã ăn lặt vặt vài búng rồi, vậy mà bây giờ ăn hết nguyên tô bún cay lớn như vầy, bụng không căng mới lạ!
Phải biết rằng, bình thường sau 8 giờ tối là Tô Thụy Hi chẳng ăn gì thêm, thậm chí ngay cả nước cũng chỉ uống vài ngụm.
Cô rất yêu cái đẹp, hoàn toàn không thể tưởng tượng được cảnh mình vì ăn nhiều mà mất dáng sẽ thành ra thế nào.
Tô Thụy Hi lấy điện thoại ra quét mã QR, lại chuyển 50 tệ.
Tôn Miểu nghe tiếng thông báo trong lòng chỉ thầm cảm thán, nhưng cũng đã quen rồi. Chủ yếu là, khu cô nàng bày quầy chính là khu biệt thự nổi tiếng của giới nhà giàu, mấy ngày gần đây, khách tới quầy ăn đều là người có tiền. Người như Tô Thụy Hi, tiện tay đưa hẳn 50 tệ, thật sự không ít.
Có người còn lái siêu xe, đỗ ngay gần quầy, gọi hai phần rồi thản nhiên đưa luôn 100 tệ, sau đó dứt khoát quay người rời đi.
Nhưng crush thì vẫn khác biệt trong lòng Tôn Miểu. Cô nàng lấy từ sau xe ra một hộp đựng thức ăn dùng một lần đã chuẩn bị sẵn, đưa ra trước:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!