Sự khác biệt về hương vị đã nói lên tất cả, bởi những ai đến Viên Phúc Lâu dùng bữa đều là vì danh tiếng của vị đầu bếp kia. Huống chi phần lớn khách ở đây đều thuộc hàng có tiền, chứ không thì ai nỡ chi 1.888 tệ cho một dĩa cơm chiên Dương Châu? Cũng có vài blogger ẩm thực tò mò đến vì cái giá "trên trời" đó, muốn quay video trải nghiệm.
Nhưng Viên Phúc Lâu lại không muốn nổi tiếng theo kiểu đó, họ thường thương lượng, thêm áp lực từ phía chủ nhà hàng, cuối cùng những video đó cũng chẳng được tung lên mạng. Vì vậy, nhóm khách chính vẫn là giới nhà giàu.
Mà đã là nhà giàu, trong nhà đâu thể thiếu đầu bếp riêng? Nhưng họ vẫn đến ăn, phần nhiều là vì muốn nếm thử hương vị khác biệt so với cơm nhà. Có thể trở thành khách quen như cặp đôi hiphop và ya
-bi, hay như nhà họ Chu, đều là vì họ thật sự công nhận tay nghề của Viên Phúc Lâu.
Vậy mà bây giờ Viên Phúc Lâu lại giở trò mèo, không thể chấp nhận được.
Giá không hề thấp hơn, vẫn là 1,888 tệ, nhưng đồ ăn giao đến không có màn biểu diễn tại chỗ đã đành, lại còn làm ẩu? Lúc thấy chân mày Tôn Miểu nhíu lại, cô gái hiphop biết ngay là có chuyện, lập tức bật dậy như bật lò xo.
Cô ấy chẳng sợ trời chẳng sợ đất, từ nhỏ đã được nuông chiều, lại có người chị lớn hơn 10 tuổi luôn che chở, sống như tiểu công chúa. Vậy nên vừa mở miệng đã quát ầm lên:
"Gọi chủ của mấy người ra đây cho tôi!"
Thậm chí cô ấy còn chẳng thèm kêu quản lý, gọi thẳng chủ nhà hàng luôn. Nhân viên phục vụ không quyết được, đành đi gọi quản lý tới. Mà quản lý vừa mới xuất hiện, đã bị cô ấy chặn ngang:
"Chủ của mấy người đâu? Cái mặt gian gian như anh mà đòi quyết định chuyện này à?"
Tôn Miểu đứng kế bên nghe mà suýt bật cười, đúng là "mặt chuột mắt gian", không sai chút nào.
Ban nãy chính người này còn định chơi trò nói năng lòng vòng với Tô Thụy Hi, chỉ tiếc lúc đó chưa có bằng chứng. Nhưng bây giờ bằng chứng rành rành ngay trước mắt, sao có thể tiếp tục nhịn?
Giọng cô nàng không gay gắt như cô gái hiphop, nhưng cũng chẳng dịu dàng gì:
"Anh không quyết được thì gọi chủ của các người ra đây."
Quản lý vẫn cố chày cối, cố nặn ra một bộ mặt nghiêm túc:
"Quý khách vẫn chưa hài lòng về cơm chiên Dương Châu sao? Nhưng mà đồ giao đi và đồ tại chỗ thực ra cũng..."
Chưa kịp nói hết câu, Tôn Miểu đã hơi dịch người, để hộp cơm giao ngoài lộ rõ ra trước mắt. Quản lý liếc một cái là biết tiêu rồi.
Anh ta ngập ngừng một chút, rồi đổi lời ngay lập tức:
"Nếu quý khách muốn bồi thường, cứ việc nói thẳng, cần gì phải cầm một phần cơm từ chỗ khác rồi nói là của bên tôi?"
Tô Thụy Hi là kiểu người ít khi dùng đến thế lực gia đình, nhưng cô em họ hiphop thì hoàn toàn ngược lại, điển hình của kiểu "nhà có thế thì ngại gì không dùng". Cô ấy vỗ bàn cái "rầm":
"Xì, nói cái quỷ gì vậy! Bà đây thiếu gì mà phải thèm chút tiền bồi thường của mấy người à? Cái Viên Phúc Lâu này mà dám đền thật, để coi bà có thèm nhận không cho biết!"
"Bà đây tên thật là Từ Tử An, có ngon thì ra ngoài hỏi thử xem ai mà không biết cái tên này không!"
Tên "Từ Tử An" nghe cũng dễ chịu, có cảm giác như lời chúc "con bình an lớn khôn", na ná như "Thụy Hi" của Tô Thụy Hi vậy, đều là niềm hy vọng của ba mẹ gửi gắm.
Vừa nghe đến ba chữ "Từ Tử An", quản lý mới giật mình nhận ra bản thân đụng phải họa lớn. Nhưng mặt vẫn cố giữ bình tĩnh:
"Cho dù là cô Từ thì chúng tôi cũng..."
"Gọi đầu bếp chính ra đây, hỏi ông ta thử xem phần cơm này có phải do ông ta làm không." Tôn Miểu lên tiếng, ngay lập tức được cả Tô Thụy Hi và cô gái hiphop ủng hộ.
Quản lý không còn đường lui, buộc phải đồng ý đi gọi người. Anh ta cố tỏ vẻ "đích thân đi mời", mà thật ra trong lòng anh ta đang mừng thầm, một mình đối đầu với bốn người đúng là lép vế, nhưng nếu bếp trưởng có mặt, ít ra cũng coi như có thêm đồng minh, có thể chống đỡ phần nào.
Lúc quản lý đi rồi, cô gái hiphop vẫn tiếp tục cằn nhằn:
"Không hiểu nổi, bây giờ Viên Phúc Lâu toàn kiểu quản lý gì đâu không vậy? Dám ăn nói với khách như vậy à? Đầu óc bị gì sao?"
Cô gái ya
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!