Nghe thấy Tô Thụy Hi đồng ý, Tôn Miểu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tô Thụy Hi thật sự là crush của cô nàng, mà bản thân Tôn Miểu cũng vốn là người nhiệt tình. Cô nàng biết Tô Thụy Hi bị đau bao tử, nhìn bề ngoài lại có vẻ rất kén ăn, chắc bình thường cũng ít khi ăn uống tử tế. Gặp được thế này, có thể dụ người ta chịu ăn một tô, đối với Tô Thụy Hi cũng coi như là chuyện tốt.
Cho nên cô nàng mới kiên trì khuyên nhủ như vậy.
Cũng bởi vì Tô Thụy Hi hoàn toàn khớp gu thẩm mỹ của Tôn Miểu, tính cách và nhân phẩm lại càng khiến cô nàng quý mến. Nếu đổi lại là người khác, chắc Tôn Miểu khuyên một câu rồi thôi, ai chịu thì ăn, không thì thôi, đâu tới mức nài nỉ lải nhải như thế này.
"30 tệ một phần, hai món mặn ba món rau, thêm một phần bún. Nếu không thích ăn bún, cũng có thể đổi thêm món mặn hay món rau khác." Phần bún này là sau này cô nàng mới bổ sung, vì có khách trong khu Thúy Đình Nhã Uyển tới ăn, nói không muốn ăn bún, muốn đổi món khác, Tôn Miểu cũng đồng ý ngay.
Tô Thụy Hi nghe xong, hơi do dự, đang cân nhắc có nên đổi bún thành món khác không. Dù gì cũng đã hơn 9 giờ tối, ăn thêm tinh bột sợ lại khó tiêu.
Nhưng Tôn Miểu dường như đoán được tâm tư của cô, chủ động nói: "Bún cũng dễ tiêu lắm, bụng đói mà ăn chút cũng không sao. Tôi sẽ giảm nửa phần bún cho cô, cô chọn thêm một món rau nữa."
"Không cần thêm đâu, cứ vậy đi."
Tô Thụy Hi liếc qua quầy chọn món, đến khi chọn món mặn lại càng lưỡng lự hơn. Dáng vẻ phân vân này, gần đây Tôn Miểu cũng gặp không ít, rất nhiều người mới tới ăn lần đầu cũng y như thế, vậy nên cô nàng nhỏ giọng giải thích: "Cá viên, bò viên đều là tôi tự làm. Rau củ sáng nay tôi đi chợ mua, tuy giờ độ tươi có giảm đi chút, nhưng tuyệt đối không phải thịt đông lạnh hay rau tồn ngoài tiệm đâu."
Nghe Tôn Miểu giải thích vậy, Tô Thụy Hi mới khẽ gật đầu.
Cuối cùng, cô chọn cá viên và thịt gà xé, còn rau thì lấy cải thìa, nấm hương và rau diếp.
Nhìn sơ qua cũng thấy buôn bán của Tôn Miểu khá tốt, ngoài những món như cá viên, bò viên có thể làm trước và trữ sẵn, những món khác thì gần như hết sạch. Bên quầy rau chỉ còn lác đác vài món.
Chọn xong, Tôn Miểu cầm kẹp gắp đồ ăn cho vào nồi, tiện thể hỏi: "Hành lá, tỏi, ngò rí có món nào chị không muốn ăn không?"
"Không cần ngò rí, hành lá cho ít thôi, tỏi cũng không cần."
"Được, ăn tại chỗ hay mang về?"
"Ăn ở đây đi."
Tô Thụy Hi cũng không muốn mang về, cô nghĩ dù là nước lẩu thanh đạm thì mùi cũng khá nồng, mang về nhà sẽ ám mùi khó chịu.
Tôn Miểu gật đầu, dặn cô ngồi chờ. Tô Thụy Hi đi tới chiếc bàn xếp kế bên, ngó nghiêng một vòng, xác nhận dù bán lề đường nhưng bàn ghế vẫn cực kỳ sạch sẽ, cô mới ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ.
Cô còn để ý, giấy ăn trên bàn lần này hình như cũng là loại tốt hơn hồi trước.
Một lúc sau, Tôn Miểu bưng hộp thức ăn xài một lần ra: "Rất nóng đó, ăn chậm thôi nhé."
Thực ra trên người Tôn Miểu có Hệ Thống hỗ trợ, cái thùng to đựng nước lẩu, không chỉ có khả năng giữ nhiệt siêu tốt mà còn kín mùi đến khó tin. Ngay ngày đầu tiên dùng, cô nàng đã phát hiện, sáng sớm nấu nước lẩu, đổ vào thùng nóng bao nhiêu, tối khuya về nhà đổ bỏ nước còn dư, nhiệt độ vẫn y nguyên như vậy.
Vì vậy cô nàng mới đặc biệt nhắc nhở Tô Thụy Hi.
Tô Thụy Hi gật gật đầu, cầm lấy đôi đũa xài một lần, mở bao ra chuẩn bị ăn. Tôn Miểu cũng quay về chỗ ngồi, không tiếp tục chú ý tới Tô Thụy Hi nữa.
Tô Thụy Hi nhìn đôi đũa, phát hiện ra cô chủ nhỏ đúng là đã nâng cấp trang bị. Đũa dùng một lần trước đây còn là loại rẻ tiền cần phải bẻ ra, giờ thì trông giống hệt đũa thường ngày, nhìn qua đã biết mắc hơn hẳn.
Mở bao lấy đũa xong, cô còn dùng khăn giấy lau qua, không vội ăn ngay mà quan sát tô lẩu trước mặt, tiện thể hít nhẹ một hơi.
Phần ăn bày biện rất đẹp mắt, tuy trời đã tối, chỉ có ánh đèn đường và bóng đèn treo trên xe ba bánh chiếu sáng, nhưng chỉ cần nhìn thôi đã thấy muốn ăn rồi. Nước lèo màu trắng đục, đồ ăn cô gọi thì điểm xuyết giữa làn nước, trên cùng còn rắc thêm hành lá xanh tươi, nhìn vô cùng bắt mắt.
Nhìn màu sắc đã thấy thích, nhưng điều khiến Tô Thụy Hi thực sự chấn động lại là hương thơm.
Mùi hương không quá nồng, nhè nhẹ, phảng phất trong không khí như làn gió thoảng qua, vừa kịp cảm nhận đã bay mất. Thế nhưng cái hương thơm thoang thoảng ấy lại cực kỳ gợi thèm, khiến người ta không kiềm được mà tưởng tượng ra vị ngon trong tô lẩu này. Tô Thụy Hi cũng không ngoại lệ, cô đã bắt đầu ngẩn ngơ mơ màng về hương vị món ăn.
Chuẩn bị ăn thôi.
Cô cầm muỗng nhựa xài một lần, múc một muỗng nước lẩu. Màu nước trắng đục chảy vào muỗng lại lộ ra ánh trong suốt, còn kéo theo một chút hành xanh, nhìn thôi đã thấy thèm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!