Ông ta thật sự có khí chất của một phát thanh viên, chẳng trách có thể vừa thao tác vừa thuyết minh trước mặt khách. Tôn Miểu thì không có cái tài ăn nói đó. Kêu cô nàng chém gió bậy bạ thì còn được, chứ mà kêu cô nàng nghiêm túc giới thiệu cách bản thân nấu ăn trước mặt người khác thì thôi quên đi.
Bên kia, đầu bếp vẫn đang vừa làm vừa giải thích.
"Trước tiên là cho măng cắt hạt lựu, rồi đến nấm hương..." Ông ta lần lượt cho nguyên liệu vào chảo, nguyên liệu vừa gặp nhiệt đã dậy mùi thơm ngào ngạt. Sau đó đến tôm, sò điệp khô, v.v... Thật ra chỉ cần nhìn tay nghề thôi, Tôn Miểu đã biết đây là người có thực lực.
Chỉ riêng kỹ thuật lắc chảo cũng đã rất đỉnh rồi. Tôn Miểu cũng biết lắc chảo, mỗi lần xào cơm trứng là đều phải dùng kỹ thuật đó. Vừa lắc chảo vừa đảo đều trứng với cơm, bước này tuy cơ bản nhưng lại là bước khó nhất. Có điều, điều khiến Tôn Miểu bất ngờ là trong phần cơm chiên Dương Châu này lại có một chén nước hầm.
Khi nước hầm được rưới vào và kết hợp với tay nghề lắc chảo điêu luyện, món cơm vẫn giữ nguyên dạng hạt tơi đều, không bị biến thành cháo, chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ khiến Tôn Miểu tâm phục khẩu phục.
Chỉ có điều... vẫn thấy mắc quá.
Với lại, lúc đầu bếp cho gia vị, Tôn Miểu đã hơi nhíu mày khi thấy muối, vì Tô Thụy Hi không ăn được món có vị quá mặn. Cơm chiên này chắc chắn không dở, nhưng nhất định không hợp khẩu vị của cô.
Tuy nhiên, lúc này cô nàng chỉ là người đứng xem, nên không lên tiếng mà im lặng quan sát.
Điều đáng khen là, vị đầu bếp này không cho thêm bột ngọt hay hạt nêm, khiến Tôn Miểu thở phào nhẹ nhõm. Bản thân món này đã đủ ngọt thanh nhờ sò điệp khô, tôm và nước hầm, nếu còn thêm bột ngọt hay hạt nêm nữa thì đúng là quá đà.
Người Trung Quốc chú trọng sự hài hòa, ngay cả trong nấu ăn cũng cần sự cân bằng. Hương vị món ăn quá đậm đà tuy hấp dẫn nhưng không phải là điểm cốt lõi của cơm chiên Dương Châu, vốn là món ăn dân dã phát triển từ món xào tại nhà, quan trọng nhất vẫn là hợp khẩu vị.
Có lẽ vì Tôn Miểu rất hiểu cơm chiên trứng, nên cũng hiểu được phần nào về cơm chiên Dương Châu. Cô nàng còn thấy đầu bếp nói hơi sai, cơm chiên Dương Châu không hoàn toàn khác biệt với cơm chiên trứng, mà là cơm chiên trứng thêm một số nguyên liệu khác.
Nguyên liệu có thể mắc hơn, nhưng bản chất vẫn là cơm chiên trứng thôi. Nói trắng ra, cũng không khác gì cơm chiên với trứng và Lão Can Ma(*) mấy đâu.
(*)Lão Can Ma: là một thương hiệu sốt gia vị nổi tiếng của Trung Quốc, thường được dùng để xào cơm.
Đầu bếp nấu xong, chia cơm thành hai phần, đựng trong dĩa sứ cỡ vừa. Cơm được nén lại thành hình tròn, bên trên rắc đầy nguyên liệu đủ màu sắc, nhìn vô cùng hấp dẫn.
Chờ đầu bếp rời đi, hai người mới ngồi xuống yên tĩnh dùng bữa. Tôn Miểu ăn thấy rất ngon, nhưng sắc mặt Tô Thụy Hi lại hơi thay đổi. Tôn Miểu không hiểu gì, chỉ thấy Tô Thụy Hi đột nhiên lên tiếng:
"Khác với lần trước chị ăn... ngon hơn một chút."
Cô rất kén ăn, mà người kén ăn thì vị giác luôn nhạy bén. Nói ngon hay không, cô ăn một miếng là biết ngay. Lần trước gọi cơm chiên Dương Châu ở Viên Phúc Lâu là sau khi ăn cơm chiên trứng của Tôn Miểu, lúc đó ăn phải phần cơm dầu mỡ, cô ăn không nổi. Còn bây giờ ít nhất là có thể ăn được.
"Không phải cùng một người nấu." Tô Thụy Hi lau miệng bằng khăn rồi bấm chuông gọi nhân viên phục vụ. Tôn Miểu nhạy cảm nhận ra cô đang tức giận, hơi nghiêng đầu khó hiểu, Tô Thụy Hi liền giải thích:
"Giá bán mang đi và tại chỗ đều là 1.888 tệ, mà chất lượng lại khác một trời một vực. Đây không phải lần đầu chị đặt đồ ăn của họ, vậy mà họ lại dám lấy món người khác nấu để lừa chị."
Nghe vậy, Tôn Miểu lập tức hiểu lý do vì sao Tô Thụy Hi lại nổi giận. Bất cứ ai gặp chuyện này cũng sẽ bực. Chẳng lẽ ngoài kia không ai bán cơm chiên Dương Châu à? Không có đầu bếp Hoài Dương hoặc người kế thừa chính tông sao? Có chứ, và không phải ít.
Nhiều nơi còn làm cơm chiên Dương Châu ngay trước mặt khách, giá chỉ 288 tệ; có chỗ thì phân theo mức giá, nếu không cần đầu bếp làm tại chỗ thì chỉ 68 hoặc 88 tệ. Mặc dù Tôn Miểu vẫn thấy mắc, nhưng ở nhà hàng cao cấp thì hoàn toàn chấp nhận được.
Vậy tại sao Viên Phúc Lâu lại có thể bán mắc như vậy? Là vì thực khách công nhận chất lượng, thấy ngon nên mới bỏ tiền ra. Nhưng nếu họ có năng lực mà lại qua loa đối phó khách hàng, thì khách giận là chuyện đương nhiên.
Dĩ nhiên Tôn Miểu đứng về phía Tô Thụy Hi, dù bản thân chưa từng ăn phần cơm chiên Dương Châu đặt giao của cô, nên cô nàng chỉ có thể cổ vũ cho Tô Thụy Hi mà thôi. Lúc chờ nhân viên phục vụ đến, Tô Thụy Hi vẫn đang gõ điện thoại, không rõ đang làm gì.
Không lâu sau, phục vụ mỉm cười đi vào, Tô Thụy Hi hỏi thẳng:
"Người làm cơm chiên Dương Châu cho khách đặt mang đi, không phải là vị đầu bếp ban nãy đúng không?"
"Dạ...?"
Phục vụ có vẻ chưa hiểu đầu cua tai nheo gì, Tô Thụy Hi cũng không muốn làm khó, nói luôn:
"Gọi quản lý trực ca hôm nay ra đây."
Chẳng mấy chốc quản lý đến, mặt vẫn tươi cười niềm nở, nhưng cứng rắn phủ nhận:
"Không có chuyện đó đâu ạ, đồ ăn mang đi cũng có cam kết chất lượng, đều do đầu bếp trưởng nấu cả. Có chăng là do thời gian ủ nóng lâu nên ảnh hưởng vị giác, nhưng chất lượng vẫn đảm bảo như nhau."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!