Đúng là Tôn Miểu nghèo, lại còn keo kiệt nữa, nhưng đã đi ăn với bạn gái thì tiền bạc thế nào cũng phải rút ví thôi.
Cô nàng không có thói quen "làm màu cho oách", cái gì cũng tính trước cả rồi, tính kỹ trong ví còn chịu nổi mới quyết định mời bữa này.
Có điều, cái giá của bữa cơm này là lát nữa đi dạo phố mua mỹ phẩm phải thắt lưng buộc bụng lại. Trong lòng còn thầm lẩm bẩm: 'Thiệt tình, không nên ăn ngoài nhiều quá, vẫn là ăn cơm nhà cho lành... Mà ăn cơm nhà thì mình nuôi nổi chứ bộ!'
Vừa nghĩ, tay Tôn Miểu cũng không hề ngừng lại. Cô nàng tò mò không biết món khai vị giá 188 tệ có gì ghê gớm, bèn gắp một miếng lên xem. Miếng lê mỏng như cánh hoa, tựa như cô nàng vừa hái từ đóa hoa xuống, đặt hờ hững trên đầu đũa, còn đang nhỏ tí tách vài giọt nước.
Miếng lê được cắt rất mỏng, nhưng nếu là cô nàng cắt thì còn mỏng hơn như vậy nữa, Tôn Miểu tự tin vào kỹ thuật dao của mình vậy đó.
Cô nàng há miệng, cho miếng lê vào.
Phải công nhận, rất ngon.
Tôn Miểu âm thầm đánh giá như vậy. Rượu không nồng lắm, ngược lại mát lạnh, ngọt nhẹ, xen chút vị chua thanh thoảng.
Cô nàng cụp mắt xuống, suy nghĩ thoáng chốc rồi nhận ra ngay là giấm đỏ.
Loại giấm này vốn không chua lắm, màu lại trong suốt ngả đỏ, ngâm chung với rượu vang thì y như một cặp trời sinh, khó phân biệt.
Rượu vang chỉ là cái cớ để "nâng tầm" món ăn, chứ mấy giọt nước hồng nhỏ xuống từ miếng lê là từ giấm đỏ mà ra.
Nói thật là món này ngon, nhưng vị rượu vang lại không đậm, chắc chỉ cho một ít thôi, mà nhân viên lại giới thiệu rượu vang là hàng xịn từ hầm rượu nổi tiếng.
Tôn Miểu nghĩ thầm, chắc rượu mắc nên đẩy giá món này lên, nếu là cô nàng, xài chai rượu đỏ 9 tệ 9 ngoài siêu thị thì hiệu quả cũng không khác biệt lắm đâu...
Tôn Miểu không phải kiểu người hay chê bai làm mất hứng, nên cũng không nói ra. Tô Thụy Hi ăn một miếng rồi buông đũa, quay sang nhìn cô nàng, hỏi:
"Tôn Miểu, sao rồi, ngon không?" Giọng điệu lưỡng lự, khiến Tôn Miểu cũng không rõ cô muốn nghe câu trả lời kiểu gì.
Thật ra Tô Thụy Hi cũng không rõ cô đang mong chờ điều gì.
Cô muốn nghe Tôn Miểu khen ngon, vì cô dẫn người yêu tới đây ăn là để cô nàng thư giãn.
Nếu đồ ăn dở thì chẳng khác nào hại người ta.
Nhưng mà... cô cũng thấy món này không ngon tới mức phải wow, chỉ đơn giản là hợp khẩu vị thôi.
Hôm qua ăn món cà chua ướp đường Tôn Miểu làm, mới gọi là ngon thật sự.
Rõ ràng món đó chẳng có gì cầu kỳ, nhưng ăn vào lại ngon đến khó tin.
Chủ yếu là Tôn Miểu hiểu khẩu vị của Tô Thụy Hi quá rõ. Ngay cả lượng đường rắc lên cũng chính xác đến từng hạt.
Cũng là vị lạnh lạnh, chua chua, ngọt ngọt, nhưng đặt lên bàn cân thì món lê lại lép vế.
Tôn Miểu nắm rất vững kiến thức nêm nếm, nói không ngoa thì chính xác như máy móc vậy. Đặc biệt là với khách quen, gần như không bao giờ nêm sai.
Ngay cả bộ đôi hiphop và ya
-bi, thích ăn siêu cay, cũng bị cô nàng phân biệt rõ ràng từng chút một.
Cô nàng biết nên cho chính xác bao nhiêu muối, bao nhiêu ớt, bao nhiêu giấm, mỗi người một vị.
Đó là lý do vì sao khách quen lại trung thành đến thế.
Một phần là tay nghề Tôn Miểu ngày càng cao, nhưng phần khác là vì cô nàng liên tục điều chỉnh để tìm ra liều lượng hoàn hảo nhất cho từng người.
Tất cả đều nhờ vào Hệ Thống, tạo ra một lượng khách hàng giả lập y như thật, giúp cô nàng luyện được tuyệt chiêu "điều vị thần thánh".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!