8 giờ rưỡi sáng Chủ nhật, sinh viên ở khu trường học dường như đã hẹn nhau từ trước, đồng loạt thức dậy vào đúng giờ này. Với sinh viên, chuyện đó thật khó tin, vì dù gì cũng là ngày nghỉ, mà ngày nghỉ thì... phải thức khuya chứ sao!
Những người ngủ từ 12 giờ đã là thánh rồi, bình thường không ôm điện thoại tới tận 2, 3 giờ sáng thì không tính là thức khuya. Nhưng vì muốn hôm nay dậy sớm, họ đã cố gắng đi ngủ sớm, còn cẩn thận đặt báo thức để bò dậy cho bằng được.
Là điều gì đã khiến họ có thể dậy sớm vào ngày nghỉ như vậy? Không những không nằm lì trên giường ôm điện thoại, mà còn đeo ba lô lên rồi rảo bước ra khỏi nhà?
Đáp án là sự cám dỗ đến từ ẩm thực! Đó là khát vọng sâu thẳm trong linh hồn con người, niềm đam mê chân thành nhất dành cho đồ ăn ngon!
Món bánh cuốn mà Tôn Miểu làm đã đánh thức bản năng nguyên thủy trong người họ. Đã 9 ngày rồi, 9 ngày tròn trĩnh họ chưa được ăn lại món bánh cuốn ngon lành ấy. Suốt 9 ngày trời, họ thử hết các quán quanh trường, thậm chí có người còn lặn lội tới nhà hàng Quảng Đông có sao đánh giá, gọi một phần bánh cuốn giá tận 88 tệ... và rồi rút ra kết luận, bình thường thôi, chẳng ngon bằng cái xe đẩy Miểu Miểu gì đó!
Thế là, có thể tưởng tượng ra được họ nhớ bánh cuốn đến phát điên cỡ nào rồi ha...
May mà hôm qua, cuối cùng cũng có người tìm được tung tích của cái quầy di động kia. Hai nữ sinh đăng mấy tấm hình chụp được lên nhóm, còn đính kèm vị trí cụ thể. Lúc ấy mọi người đều định lao ngay tới ăn, nhưng hai nữ sinh cũng nói: [Chị chủ bán sắp hết, chuẩn bị dọn quầy về rồi.]
Quan trọng hơn nữa là, cô nàng không bán bánh cuốn nữa, đổi sang bán hoành thánh bong bóng với bánh mai cua rồi.
Nghe tin này, cả nhóm sinh viên ai nấy như hoá đá, chưa tới mấy giây sau đã ầm ĩ trong nhóm chat:
[Cái gì cơ?! Bánh cuốn của tui, chị ấy không bán nữa?!]
[Không thể nào! Bánh cuốn ngon vậy, sao lại đi bán món khác chứ?!]
[Tôi không tin! Không thể nào là thật được! Vậy rốt cuộc cái gì mới là thật đây? Bánh cuốn của tôi đâu?!]
Tình hình suýt nữa thì mất kiểm soát, may mà trưởng nhóm lên tiếng trấn an:
[Mọi người bình tĩnh! Bánh cuốn chạy được thầy tu chứ chạy không nổi cái chùa. Chúng ta đã tìm được chỗ chị ấy bán rồi. Đến lúc đó, mọi người cứ đến mà năn nỉ ỉ ôi bên tai chị ấy, để chị ấy thấy bánh cuốn bán chạy hơn mấy món kia là được.]
[Ờ há! Trước kia bán bánh cuốn là buổi trưa đã hết hàng về sớm, giờ bán món này thì phải bán tới chiều mới xong. Mà bánh cuốn cũng rẻ, chắc chắn lời hơn chứ!]
Cả đám được dỗ dành một chút liền nguôi ngoai, hai bạn nữ kia lại tiếp tục tung hình hoành thánh bong bóng với bánh mai cua ra. Sinh viên mà, lòng yêu thương đồ ăn là bao la, vừa nhìn hình đã nuốt nước miếng ừng ực, tối đó còn lên kế hoạch ăn món tương tự.
[Thật ra ngon lắm á, tôi thấy vị cũng không thua gì bánh cuốn đâu, mọi người nên nếm thử.]
[Thế... mấy cậu nói vậy rồi, tôi cũng thử xem sao ha?]
[Cảm giác hoành thánh bong bóng làm cũng tinh xảo y chang bánh cuốn, bánh cuốn đã ngon vậy rồi thì hoành thánh chắc cũng ổn mà. Mai phải đi ăn thử mới được.]
Những tin nhắn như vậy lan đầy trong nhóm chat sinh viên. Cả nhóm nhanh chóng đi đến quyết định chung, mai đi ăn thử!
Thế nên sáng nay mới có chuyện ai cũng dậy sớm, đeo ba lô lên rồi đi. Nhìn bản đồ thì thấy ngay gần đó có công viên, đã đến tận nơi rồi, không tiện thể ghé công viên chơi thì cảm thấy tiếc lắm.
Trên tàu điện ngầm, bọn họ vừa ngồi vừa nghĩ:
'Xa quá, không được, phải thuyết phục chị chủ quay lại bán ở khu trường học thôi.'
Bên đó tốt biết bao, người đông, khách nhiều, bán nhanh về sớm, khỏe thân chị chủ. Vì cái miệng của mình, bọn họ quyết tâm phải kéo chị chủ về cho bằng được!
Nhưng... khi sinh viên đầu tiên đến nơi, cô ấy ngỡ ngàng phát hiện, trống trơn! Đừng nói là xe Miểu Miểu, đến bóng người cũng không có. Cô ấy sững người, hoang mang: "Chẳng lẽ chị chủ chưa tới?" Cô ấy ngồi bên lề đường, bắt đầu đợi.
Chẳng bao lâu sau, các sinh viên khác cũng lục đục đến, tụm lại một chỗ, nhìn nhau rồi... im bặt.
Ủa? Cái xe đẩy bán hoành thánh và bánh mai cua đâu rồi?! Biến đâu mất tiêu rồi?!
Mấy đứa nóng tính nhắn ngay trong nhóm, hỏi hai cô bạn hôm qua. Hai người kia cũng thấy lạ, đáng lẽ hôm nay vẫn ở đó mới phải. Cô bạn đến sớm nhất ngập ngừng: "Hay... tụi mình đợi thêm chút nữa?"
Dù sao cũng không có gì làm, thế là tất cả cùng kiên nhẫn đứng chờ.
Người qua lại trong công viên nhìn thấy còn nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!