Chương 11: Ngay cổng khu dân cư

Nghĩ tới khả năng Tôn Miểu vì món cơm chiên trứng quá hot mà bán hết sớm, dọn hàng về nhà cũng là điều dễ hiểu, Tô Thụy Hi đành cam chịu, ngoan ngoãn quay lại xe. Cô suy nghĩ một lúc, cân nhắc liệu ngày mai có nên thử đi sớm hơn không.

Tôn Miểu mở bán từ 8 giờ sáng, mà công ty của cô bắt đầu làm việc lúc 9 giờ. Từ bệnh viện tới công ty chỉ tốn nửa tiếng lái xe, nếu kẹt xe thì cùng lắm thêm 20 phút nữa. Vậy thì, chỉ cần 7 giờ xuất phát, mọi thứ vẫn dư sức kịp!

Cân nhắc đâu ra đó xong, Tô Thụy Hi hạ quyết tâm: 'Sáng mai nhất định phải tới!'

Tối hôm đó, cô lại ngủ không ngon. Dạo gần đây dù chăm chỉ uống thuốc bao tử, cũng cố gắng ăn uống đàng hoàng, nhưng vị giác vẫn cứ uể oải. Dẫu cố gắng nhét đồ ăn vào bụng, cũng chỉ như nhai rơm nhai cỏ, không khác gì cực hình. Chắc là vì não bộ phát tín hiệu "tôi không muốn ăn", thế là bao tử cũng phản ứng theo, chẳng thấy dễ chịu gì.

Trằn trọc mãi, cuối cùng cô cũng ép mình nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, Tô Thụy Hi tỉnh giấc từ lúc 6 giờ. Thu xếp đâu vào đó, cô cảm thấy mình không nên đi quá sớm, kẻo lại khiến Tôn Miểu nghĩ mình... ham ăn. Chẳng lẽ vì một dĩa cơm chiên trứng mà chạy tới từ tờ mờ sáng? Như vậy... trịnh trọng quá mức rồi!

Thế là cô cố nhịn, canh giờ cho chuẩn mới rời nhà.

Khi tới bãi đậu xe, cô liếc nhìn đồng hồ trong xe, 7 giờ 50 phút. Từ đây đi bộ tới cổng Nam mất khoảng 7 phút, cô bèn thong thả đợi thêm chút nữa mới đổi giày xuống xe.

Đúng 8 giờ, Tô Thụy Hi bước tới cổng.

Con đường nhỏ sau cổng Nam giờ này đã nhộn nhịp đủ loại quầy hàng. Tô Thụy Hi chậm rãi đi dọc một vòng, nhưng tìm mãi vẫn không thấy chiếc xe của Tôn Miểu đâu.

Cô nhíu mày suy nghĩ: 'Có lẽ hôm nay Tôn Miểu đến muộn, bị chiếm mất chỗ đẹp, nên dời đi đâu khác rồi?'

Vậy nên, cô nhấc chân tiếp tục đi sâu hơn vào trong.

Đi hết cả con hẻm, lúc nhìn lại đồng hồ đã là 8 giờ 5 phút, nhưng vẫn không thấy bóng dáng chiếc xe nào quen thuộc.

Đến khoảnh khắc này, sự bực bội trong lòng Tô Thụy Hi cũng bắt đầu trỗi dậy.

Chẳng lẽ hôm nay cô nàng bận gì đó, nên không bán? Nhưng cô cũng không thể mặt dày tới mức mai lại mò tới nữa chứ? Như vậy chẳng khác nào công khai thừa nhận cô cực kỳ thèm cơm chiên trứng còn gì!

Mang theo nỗi lòng ấm ức, cô đành quay người, chuẩn bị quay lại bãi xe.

Ngay lúc đó, tình cờ bắt gặp cô y tá nhỏ lần trước. Cô y tá vừa thấy Tô Thụy Hi thì lập tức rảo bước chạy tới, vui vẻ chào:

"Chào cô Tô!"

Tô Thụy Hi giữ thái độ đoan trang, khẽ gật đầu đáp:

"Xin chào."

Nhưng sự điềm tĩnh đó chẳng giữ được bao lâu, bởi cô y tá cười hí hửng kể tiếp:

"Lần trước cô chủ nhỏ còn hỏi tôi chuyện của cô đó! Tôi nói cô chắc truyền dịch xong rồi sẽ không tới nữa, ai ngờ hôm nay lại gặp cô ở đây!"

Tô Thụy Hi nghĩ bụng, cô y tá nhỏ ngày nào cũng ở trong bệnh viện, lại còn rất mê cơm chiên trứng của Tôn Miểu, cộng thêm việc từng được Tôn Miểu giúp đỡ, chắc hẳn sẽ quan tâm đến cô nàng nhiều hơn một chút. Thế là sau một hồi do dự, Tô Thụy Hi vẫn mở miệng hỏi:

"Hôm nay không thấy cô chủ Tôn đâu hết, cô ấy có việc gì nên không đến bán sao?"

Cô y tá nhỏ liền tung ra một đòn chí mạng:

"Á? Hôm qua là ngày cuối cùng chị ấy bán ở đây rồi, nghe đâu chị ấy chuyển chỗ khác bán, nhưng không nói sẽ chuyển đi đâu cả."

Dù là Tô Thụy Hi, cũng không nhịn được "A?" lên một tiếng. Nhưng rất nhanh cô đã lấy lại phong thái, trở về dáng vẻ điềm tĩnh, cao quý vốn có của đại tiểu thư họ Tô.

Cô khẽ gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết, lại xã giao đôi ba câu rồi rời đi trước.

Cô ngồi lại vào xe, nổ máy rời khỏi bệnh viện, tới thẳng công ty. Cả ngày hôm đó, cô vẫn tiếp tục sống những ngày ăn uống chẳng có hương vị.

Liền mấy ngày sau đó, Tô Thụy Hi đành phải thừa nhận: 'Cô thật sự rất thèm ăn cơm chiên trứng!'

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!