Chương 10: Bán Mala xianggou

Nhưng chuyện dọn nhà đâu phải nói dọn là dọn ngay được. Quan trọng nhất là, bây giờ hầu hết các khu dân cư đều cấm mang bình gas vào. Dù Hệ Thống có cam đoan rằng bình gas của cô nàng an toàn tuyệt đối, không xảy ra bất cứ sự cố nào, thì cũng chẳng ai chịu tin.

Vậy nên, Tôn Miểu thẳng thừng gạch khu dân cư khỏi danh sách. Cô nàng chỉ có thể cân nhắc tới mấy khu nhà tự xây ở vùng ven, kiểu nhà cấp bốn rộng rãi, có sân vườn, như vậy mới tiện cho việc chuẩn bị nguyên liệu.

May mà từ trước cô nàng đã thuê trọ ở một khu "làng trong phố", nằm sát mép ngoại ô. Vì vậy rất nhanh, Tôn Miểu đã tìm được căn nhà ưng ý. Tuy sân trước phải dùng chung với người khác, nhưng diện tích đủ rộng, chỉ có điều tiền thuê cũng từ 600 tệ vọt lên thẳng 1.200 tệ.

Đối với Tôn Miểu thì mức giá này vẫn có thể chấp nhận được, cô nàng nhanh chóng dọn nhà.

Mà cũng chỉ có mình cô nàng tự chuyển đồ thôi, vì lúc xuyên qua đây, đồ đạc mang theo chẳng có bao nhiêu. Quần áo chỉ có vài bộ, quan trọng nhất chính là chiếc xe bán hàng công nghệ cao của cô nàng.

Tôn Miểu thậm chí còn nghi ngờ: 'mình đang xuyên qua theo kiểu "nhập hồn" hay là "toàn thân xuyên qua" nữa?' Sau đó mới biết, thì ra Hệ Thống đã "nặn" cho cô nàng một cái cơ thể mới tinh trong thế giới này, còn chuẩn bị sẵn một thân phận đàng hoàng. Bằng không, xuyên tới đây mà không có giấy tờ thì cũng thành người vô danh.

Cũng giống như kiếp trước, trong lý lịch mới của cô nàng, vẫn là một cô nhi không cha không mẹ.

Hai ngày này, Tôn Miểu bận rộn tới mức không kịp thở. Tới ngày thứ ba, vừa sáng sớm, cô nàng đã lái chiếc xe ba bánh điện của mình, chạy thẳng tới cổng Tây khu dân cư Thúy Đình Nhã Uyển để bày bán.

Ban đầu cô nàng còn tưởng đây chỉ là khu dân cư bình thường thôi, ai dè vừa tới nơi đã sững người: 'Hơ, là khu biệt thự kìa! Ngay cả cổng Tây thôi mà còn hoành tráng hơn cả cổng chính nhà người ta nữa!'

Dù đây chỉ là cổng phụ, nhưng lối ra vào cho xe đã được chia làm hai làn riêng biệt, cổng lớn là loại cửa sắt đúc hoa văn cực kỳ sang trọng. So với mấy cái cổng an ninh bình thường ở các khu dân cư khác, chỗ này đúng là khí thế ngút trời. Ngay cả chỗ ngồi của bảo vệ cũng sang trọng hơn nhiều.

Tôn Miểu tuy không có tiền mua nhà trong khu dân cư xịn, nhưng trước khi xuyên không, cô nàng cũng từng thuê nhà trong khu dân cư bình thường, biết rõ trình độ chênh lệch như thế nào. Vừa nhìn là cô nàng hiểu ngay, khu này chắc chắn thuộc loại cực kỳ cao cấp.

Nhất thời, Tôn Miểu hơi do dự: 'liệu mình có bán nổi Mala xiangguo không đây?'

Không trách Hệ Thống lại yêu cầu chỉ bán 10 phần, thì ra là vì... ít người quá!

Tôn Miểu ngồi sau xe bán hàng, đang nghĩ ngợi, thì bảo vệ khu dân cư đi tới, nhìn cô nàng một cách dò xét. Ban đầu định đuổi cô nàng đi chỗ khác bán, nhưng Tôn Miểu đã chuẩn bị đủ giấy tờ, còn chỉ rõ khu vực này được phép bán hàng. Bảo vệ nghe vậy cũng đành thôi, không làm khó cô nàng nữa.

Bảo vệ khu chung cư nhìn quầy của Tôn Miểu, phát hiện cô nàng bán món Mala xianggou, bèn nói với cô nàng: "Tôi nghĩ cô tìm nhầm chỗ rồi, ở đây cư dân toàn là xe ra vào, chẳng ai xuống xe, huống chi lại là Mala xianggou, tôi đoán việc kinh doanh chắc chắn khó khăn lắm."

"Cũng không sao, thử một chút xem, bán không tốt thì tuần sau không đến nữa."

Tôn Miểu tới nơi lúc 10 giờ sáng, vừa kịp sát giờ cơm trưa. Bảo vệ ca trực cũng đang tính kiếm gì ăn, liếc thấy xe bán hàng của cô nàng lập tức tò mò hỏi tiếp:

"Giá sao vậy cô?"

Tôn Miểu mỉm cười giới thiệu:

"30 tệ một phần, hai món mặn, ba món rau, kèm thêm một phần bún. Rau thì tự chọn nha. Có hai vị: cay và không cay."

"Bao nhiêu?!"

Bảo vệ trố mắt nhìn, rõ là nghe không tin nổi. Tôn Miểu đành kiên nhẫn lặp lại lần nữa.

Bảo vệ nhìn cô nàng với ánh mắt như đang nhìn sinh vật ngoài hành tinh:

"Tôi còn tưởng cô không biết đây là khu biệt thự nên mới tới bán. Ai dè cô biết rõ mà vẫn tới... Mà giá này cũng ghê thiệt đó!"

Tôn Miểu chống cằm, suy nghĩ một chút rồi cười nói:

"Giá này cũng bình thường mà, giờ ngoài kia bán Mala cũng cỡ đó thôi à."

Nhưng với cái giá 30 tệ, người bảo vệ cảm thấy không đáng nên quyết định bỏ qua.

Tôn Miểu thở dài, nhìn quanh, không có ai ghé qua:

"Đúng là chẳng dễ dàng gì mà".

Cô nàng ngồi xuống ghế, lôi điện thoại ra chơi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!