Trong phòng rất yên tĩnh, thỉnh thoảng mới nghe thấy tiếng ve kêu ngoài cửa sổ. Gió khẽ thổi tung tấm rèm voan trắng, khiến nó đập nhẹ vào bức tường.
Giang Từ nhẹ nhàng ôm lấy cô, bàn tay khẽ vỗ về lưng cô, một cử chỉ mang tính lễ nghi an ủi.
Cô có thể cảm nhận được hơi thở hỗn loạn của anh phả lên tóc mình.
Anh đang rối trí, đang suy nghĩ, đang cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng Tạ Chiêu không thể để anh suy nghĩ được.
Cô siết chặt vòng tay ôm lấy eo anh.
Cơ thể Giang Từ càng thêm cứng ngắc, tay anh lơ lửng trong không trung, không biết phải đặt ở đâu.
"Tôi nghe thấy họ đang gọi tên tôi."
Ai gọi tên cô?
Tạ Chiêu vùi mặt thật sâu vào lồng ng. ực anh. Quái vật.
Giang Từ ngước lên nhìn bức tranh tường vẽ những sinh vật thần thoại phương Tây. Chúng đang cúi xuống nhìn anh, mỉm cười đầy bí ẩn.
"Chỉ là mơ thôi, cô Tạ Chiêu. Cô mới tỉnh nên ý thức vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đợi một lát sẽ ổn thôi."
Anh nhẹ nhàng giãy ra, muốn thoát khỏi cái ôm của cô.
"Nhà họ Trần sẽ phát hiện ra tôi là ai." Cô nói khẽ.
Câu nói đó khiến anh từ bỏ việc giãy giụa.
"Không đâu, cô nghĩ nhiều rồi. Tôi sẽ không nói ra, bọn họ cũng sẽ không tiếp tục điều tra nữa." Giang Từ cúi đầu nói khẽ.
Cô vùi mặt vào ngực anh, anh không thể thấy rõ biểu cảm của cô.
Chẳng lẽ Tạ Chiêu đang khóc? Anh có chút hoảng hốt.
Anh rất không giỏi trong việc an ủi người khác.
"Cô đang buồn lắm sao?"
Giang Từ bối rối suy nghĩ vài giây.
"Tôi đi rót cho cô một ly cacao nóng nhé? Đồ ngọt có thể k. ích th. ích giải phóng serotonin, serotonin tăng cao sẽ giúp điều chỉnh tâm trạng. Lượng đường hấp thụ vào cũng có thể làm tăng dopamine trong não, uống vào sẽ có lợi cho cảm xúc hiện tại của cô."
Khóe miệng Tạ Chiêu giật giật vài cái.
Nửa đêm, cô nam quả nữ, cô ôm anh khóc, mà anh lại nói những lời này?
"Hoặc tôi có thể đi mượn một chú chó của vị khách khác cho cô ôm một lúc? Xúc chạm với lông động vật có thể k. ích th. ích sản sinh endorphin, giúp con người bình tĩnh hơn."
Không cần.
Tạ Chiêu siết chặt vòng tay.
"Hãy để tôi ôm anh một lúc."
Giang Từ nghĩ ngợi một chút. Ôm cũng có thể giải phóng oxytocin và endorphin, giúp giảm lo âu và căng thẳng.
Thế nên anh đành đứng yên tại chỗ, nhẹ nhàng ôm lấy cô, vòng tay hờ hững đặt trên vai cô.
Bình thường Giang Từ rất không thích tiếp xúc cơ thể với người khác trong thời gian dài, nên bây giờ anh đang cực kỳ khó xử, nhưng cũng không dám động đậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!