Tạ Chiêu vung tay ném sợi dây chuyền kỷ vật của mình xuống, bởi vì trong tầm mắt cô đã thấy Chủ tịch Trần và Trần Bân Hạo đang men theo cầu thang xoắn đi về phía họ.
Sếp Tạ. Trần Bân Hạo cười tươi như mọi khi, không có gì khác biệt.
"Hai người đứng ngây ra đó làm gì thế? Nhìn gì vậy?" Hắn ta liếc ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài, gió lướt qua rừng cây, sóng xanh cuồn cuộn.
"Đi thôi, cùng đi ăn trưa nào." Chủ tịch Trần mỉm cười, vỗ nhẹ lên vai họ.
"Bữa trưa hôm nay ít người hơn, chỉ có người nhà chúng ta thôi."
Họ bước vào phòng ăn nhỏ.
Chiếc bàn dài đặt trước lò sưởi kiểu Pháp thế kỷ XVII, ngoài cửa sổ vòm lớn là hàng cây tùng xanh ngắt.
Tạ Chiêu ngồi bên cửa sổ, thoang thoảng ngửi thấy mùi hương hòa quyện giữa gỗ thông và đất.
Chủ tịch Trần, Trần Bân Hạo, Trần Khánh, Sophia, May, Giang Từ, và Tạ Chiêu lần lượt ngồi vào chỗ.
Sau khi ngồi xuống, ánh mắt dò xét của May lướt qua lại giữa cô và Giang Từ.
"Cháu trai, tối qua ngủ ngon không?" Bà ta hỏi.
Cũng ổn. Giang Từ gật đầu.
Xem ra quản gia là do May phái đến, Tạ Chiêu nghĩ.
May cử người theo dõi cô vì chuyện gì?
Có thể là vì lần trước cô vô tình bắt gặp May ngoại tình. May đang bị Tạ Chiêu nắm thóp, nên bà ta cũng muốn nắm được điểm yếu của Tạ Chiêu để đôi bên kiềm chế lẫn nhau.
Nhưng cũng có thể May đã bắt đầu giám sát cô từ sớm hơn rồi.
May không muốn cô rót vốn vào, bởi vì trên danh nghĩa, Tạ Chiêu là bạn thân của Trần Bân Hạo. Nếu cô đầu tư thành công, cô sẽ có vị thế lớn hơn trong hội đồng quản trị, điều đó sẽ có lợi cho Trần Bân Hạo.
Bộ đồ ăn là sứ Hungary, món khai vị là thịt nguội và phô mai cừu.
Tạ Chiêu nhìn thấy những món béo ngậy này mà không hề thèm ăn, thậm chí còn thấy buồn nôn.
Nhưng Trần Bân Hạo lại cuộn từng miếng thịt đỏ tươi cho vào miệng, vừa ăn vừa mỉm cười nhìn cô.
"Sếp Tạ sao vậy, không có khẩu vị à? Bị tên điên kia dọa sợ rồi à?"
Tạ Chiêu dùng nĩa khẩy nhẹ rau cải bên cạnh đĩa thịt nguội.
Cô cười nhạt:
"Chỉ là một kẻ điên mà thôi, có gì đáng sợ chứ."
"Đúng là xui xẻo thật." May lên tiếng,
"Nhưng mà, cái người họ Kim đó cứ gào lên cái tên Yến Yến mãi, rốt cuộc là ai vậy?"
"Hình như là một nữ minh tinh nào đó?"
"Chỉ là một người mẫu nhỏ của Nhạc Càn thôi." Sophia hờ hững nói.
"Trước đây, cô ta cứ bám riết lấy Bân Hạo không buông."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!