Chương 38: Đào sâu quá khứ của cô, tìm ra cô thực sự là ai

Món tráng miệng cuối cùng là bánh tart lê với phô mai ricotta.

Tay cầm chiếc nĩa nhỏ, tỉ mỉ múc từng miếng lê ngâm đường, nhưng ánh mắt của Giang Từ lúc này lại chậm rãi dừng trên người Tạ Chiêu.

"Cậu cũng không cần phải giận dữ như vậy. Mời Isaac vào dự tiệc cũng không phải là chuyện gì xấu cả." Anh nói với Chủ tịch Trần, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú dõi theo Tạ Chiêu.

"Miệng lưỡi con người có thể nói dối, nhưng ngôn ngữ cơ thể thì không. Nếu hắn vào đây, có lẽ chúng ta sẽ sớm phát hiện ra ai trong căn nhà này mới thực sự là bạn tốt của hắn."

"Như vậy cũng đỡ để mọi người nghi ngờ lẫn nhau, làm tổn hại hòa khí." Giang Từ khẽ quét mắt một vòng quanh bàn ăn, cuối cùng ánh mắt sâu thẳm dừng lại trong đôi mắt của Tạ Chiêu.

"Không thể để nội gián thật sự trà trộn mà hưởng lợi được."

Dưới gầm bàn, Tạ Chiêu giẫm mạnh lên chân anh, Giang Từ đau điếng.

Cưng à, cô mỉm cười nhìn anh,

"Phiền anh đóng chặt cửa sổ phía sau lưng đi nhé?" Cô nhìn chằm chằm vào đôi môi anh, nhấn mạnh hai chữ đóng chặt.

"Buổi tối trời lạnh, chúng ta ngồi ngay chỗ đón gió, nếu không đóng kín, có khi cả hai đều bị cảm mất thôi."

Giang Từ lập tức ngậm miệng.

"Quan hệ của hai người tiến triển cũng nhanh thật đấy." Trần Khánh cười lạnh.

"Em họ, tôi thật sự mừng cho cậu. Cuối cùng thì sự theo đuổi kiên trì cũng đổi lại được ánh mắt khác biệt từ sếp Tạ rồi."

May quét mắt nhìn họ, khẽ mỉm cười với Giang Từ.

Đối với việc tất cả mọi người đều cho rằng anh đang mặt dày theo đuổi Tạ Chiêu, Giang Từ chỉ có thể chấp nhận thực tế.

Dù giữa anh và cô đã xé rách mặt nạ, nhưng cả hai đều nắm được điểm yếu của nhau, vì vậy trước mặt người khác vẫn phải duy trì hình tượng hòa hợp.

Làm con chó trung thành của kẻ thù, đó là lớp vỏ bọc cần thiết lúc này.

Không sao cả. Một đại trượng phu có thể co có thể duỗi, chút nhục này tính là gì? Giang Từ khẽ cười với Trần Khánh, coi như ngầm thừa nhận.

Sau bữa tối, Tạ Chiêu vẫn khoác tay Giang Từ, cả hai sánh vai bước lên cầu thang xoắn, đi về phía phòng ngủ.

Giang Từ lịch sự dìu cô đi, cả hai cúi xuống nhìn, bên dưới cầu thang xoắn, những người khác vẫn đang trò chuyện trong phòng khách.

Ánh mắt Tạ Chiêu lướt qua từng người:

Trần Khánh, May, Trần Bân Hạo, Chủ tịch Trần, Sophia.

Ở đâu có con người, ở đó có thể trở thành bàn cờ của cô. Mọi người đều có thể trở thành quân cờ trong tay cô.

Sếp Tạ, Giang Từ mỉm cười,

"Lần này cô lại muốn đổ tội cho ai đây?"

Tạ Chiêu nhẹ nhàng nhướng mày, giọng nói dịu dàng:

"Tôi khuyên anh tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút. Nếu không muốn nhà họ Trần biết anh là gián điệp do viện kiểm sát cài vào, thì từ nay về sau đừng tùy tiện nói những điều không nên nói trước mặt người khác."

Đúng lúc đó, Sophia ngẩng đầu nhìn họ, mỉm cười vẫy tay.

Tạ Chiêu lập tức nép sát vào Giang Từ, tựa đầu lên vai anh, bàn tay anh cũng siết chặt tay cô. Cả hai cùng mỉm cười chào Sophia, sau đó chúc ngủ ngon.

Tạ Chiêu khẽ tựa vào Giang Từ, từ góc độ này, cô có thể nhìn thấy trong túi áo anh lấp ló một cây bút máy màu vàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!