Chương 36: Xem thử xem chúng ta có cùng nhau xuống mồ không?

Lối đi bí mật rất chật hẹp, chỉ đủ rộng để một người qua lại.

Giang Từ và Tạ Chiêu đứng đối diện nhau, không ai chịu lùi bước. Chật hẹp, giáp mặt, không đường thoát.

"Cô nói tôi là người của bên công tố, có bằng chứng không?" Giang Từ bẻ từng ngón tay của cô ra.

Tạ Chiêu không có bằng chứng, chỉ là suy đoán. Trước hết, lợi ích giữa anh và Chủ tịch Trần không hề thống nhất. Rõ ràng anh đến đây giấu diếm thân phận, chắc chắn có mục đích khác.

Hơn nữa, khi chặn cô lại trong thư phòng, điều đầu tiên anh nói chính là cáo buộc cô giao dịch nội gián, thao túng giá cổ phiếu.

Anh nghi ngờ cô có dính líu đến tội phạm kinh tế.

Nhưng xét về mặt pháp lý, cô thực ra vẫn chưa làm gì cả.

Cô muốn gửi thông tin của nhân chứng cho Isaac, nhưng chưa thành công. Dùng thông tin này để tiếp tục ép giá cổ phiếu xuống cũng chưa thành công.

Cô cũng chưa bắt đầu thu mua Nhạc Càn, nên động cơ thao túng giá cổ phiếu vẫn chưa thể thành lập.

Chuyện này chẳng khác nào cô chỉ mới rút dao ra lau qua một chút, mà anh đã xông vào tố cáo cô tội giết người.

Anh cố ý gài bẫy, dụ cô đến thư phòng, nhưng lại không có bất kỳ chứng cứ thực chất nào cho thấy cô đã gửi thông tin đi.

Rõ ràng, anh không hiểu luật và hành động quá vội vàng.

Nếu Ủy ban Chứng khoán Liên bang (SEC) nghi ngờ cô phạm tội kinh tế, họ sẽ trực tiếp gửi trát yêu cầu cô cung cấp hồ sơ giao dịch, triệu tập cô cùng luật sư đến lấy lời khai.

Cách làm ầm ĩ như thế này quá thiếu chuyên nghiệp, chắc chắn anh không phải người của SEC.

Ngay từ đầu, anh đã khẳng định cô và Isaac đang trao đổi thông tin. Điều đó có nghĩa là anh đã điều tra cô và Isaac từ trước.

Trước đây, Văn phòng Công tố khu Nam New York đã điều tra Isaac về giao dịch nội gián. Họ hoàn toàn có khả năng thuê các nhân viên bên ngoài để hỗ trợ.

Nhưng nếu anh không hiểu rõ cách định tội trong án kinh tế, vậy anh không thể là trợ lý công tố viên. Tạ Chiêu đã để ý cách dùng từ của anh – anh diễn đạt rất cẩn thận, thích sử dụng các thuật ngữ lý luận mang tính học thuật.

Vậy thì, có lẽ anh là một cố vấn hoặc điều tra viên chuyên nghiên cứu về pháp lý.

Nhưng làm sao anh lần ra cô? Cô đi từng bước đều hợp pháp, công tố viên hoàn toàn không thể điều tra cô mới phải.

Hay là Isaac đã gặp vấn đề, bị bên công tố theo dõi, và họ lần theo dấu vết đến cô?

Hoặc cũng có thể đây là hành động độc lập của anh, không liên quan đến bên công tố. Vì dường như anh không hề bận tâm đến việc liệu có thể trói buộc cô bằng pháp luật hay không, mà chỉ muốn chứng tỏ rằng anh là người chiến thắng.

Cái kiểu hiếu thắng vô nghĩa này thật khó hiểu, Tạ Chiêu thầm nghĩ.

Cô không hiểu tại sao anh lại làm điều này – một việc không hề có lợi cho anh. Theo cô nhớ, hai người họ chưa từng có thù oán gì.

Tạ Chiêu không sợ đối đầu với công tố viên.

"Luật pháp không cấm thì được phép," họ sẽ không thể bắt cô nếu không có chứng cứ cụ thể.

Nếu muốn buộc tội cô phạm tội kinh tế, thì chiếc điện thoại dùng một lần trong tay Giang Từ cũng chẳng phải mối đe dọa.

Thứ nhất, cách anh thu thập chứng cứ không hợp pháp.

Thứ hai, cô chưa hề gửi đi bất kỳ thông tin nào. Cô chỉ nhìn thấy tin nhắn gài bẫy mà Giang Từ gửi mà thôi.

Điều cô thực sự lo ngại là anh sẽ đem chiếc điện thoại này đến trước mặt Chủ tịch Trần. Điều cô sợ không phải là công tố viên, mà là việc Chủ tịch Trần tin lời Giang Từ và nghĩ rằng cô là nội gián đang cấu kết với Isaac.

Chủ tịch Trần vốn đa nghi, chắc chắn sẽ tin.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!