Chương 31: Trên đầu chính là Helios

Chín giờ sáng ở Ý, Tạ Chiêu ngồi ở hàng ghế sau của chiếc Maybach, nhắm mắt dưỡng thần. Hai trợ lý của cô vẫn đang kiểm tra công việc.

"Warner vẫn đang gọi đến, có cần từ chối không?"

Trợ lý Tô hỏi cô.

Từ khi vụ bê bối nổ ra hôm qua đến giờ, anh ta vẫn liên tục gọi cho cô, nhưng Tạ Chiêu chưa từng bắt máy.

Nghe đi. Tạ Chiêu cầm lấy điện thoại.

Sếp Tạ. Giọng Warner rất dễ nghe, từ trước đến nay vẫn luôn được khen là giọng thiếu niên trong trẻo nhất. Dù sao thì ngay từ khi ra mắt, anh ta đã nổi tiếng nhờ chất giọng trong vắt như suối trên núi.

Có chuyện gì?

Tạ Chiêu hỏi, dù trong lòng đã rõ.

"Cô giúp tôi đi... Không, cô phải cứu tôi, chỉ có cô mới cứu được tôi." Bây giờ là ba giờ sáng ở trong nước, giọng anh ta đã có chút khàn, nghe vô cùng đáng thương.

"Đương nhiên là tôi muốn giúp cậu rồi."

Tạ Chiêu thở dài,

"Chỉ là chuyện của cậu ầm ĩ quá, tôi lực bất tòng tâm thôi."

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay trời đẹp thật.

"Cầu xin cô, nể tình chúng ta từng quen biết." Giọng anh ta nhỏ dần,

"Tôi không phải cầu xin cô với tư cách một người bạn, chẳng lẽ cô không biết tôi nghĩ gì sao? Tôi từ chối bao nhiêu người là vì ai chứ? Bao năm nay tôi đối với cô—"

Anh ta vốn quen đóng vai nam chính trong phim thần tượng, những lời thoại thâm tình được điều chỉnh đúng nhịp điệu.

Khi một người gấp gáp, họ sẽ làm chuyện ngu ngốc, nói những lời ngu xuẩn.

Tạ Chiêu nhẹ nhàng thở dài, anh ta thật sự không tự lượng sức.

Trước đây, Warner đang ở đỉnh cao, trẻ trung, đẹp trai, trong vòng xoáy danh lợi, cô cũng từng cười đùa vài câu với anh ta, nhưng chẳng qua chỉ xem anh ta như một chú chim họa mi có giọng hót hay để trêu chọc mà thôi.

Vậy mà anh ta lại thật sự cho rằng cô yêu thích anh ta, còn tự cho mình là người tình cũ.

Ban đầu, vì xét đến việc anh ta từng là một quân cờ tốt, giúp khách hàng của cô xử lý vấn đề tài sản một cách sạch sẽ, cô vốn định chỉ điểm cho anh ta đôi câu, để anh ta không rơi vào kết cục quá thảm.

Nhưng bây giờ, anh ta lại dùng chiêu trò rẻ tiền của nam tiếp viên để lừa cô, điều này thật sự khiến người ta mất hứng.

"Chiếc đồng hồ cô tặng tôi trước đây đã ngừng chạy rồi, nhưng tôi vẫn luôn đeo nó." Anh ta tiếp tục đánh vào tình cảm.

Đủ rồi. Tạ Chiêu mất kiên nhẫn cắt ngang,

"Những chuyện trước đây nói nữa cũng vô ích. Cậu còn trẻ, lại có chí tiến thủ, tôi tin rằng với sự nỗ lực của cậu, chẳng mấy chốc cậu sẽ tìm được chỗ dựa khác thôi."

"Chẳng lẽ cô có thể trơ mắt nhìn sự nghiệp của tôi bị hủy hoại sao? Tôi đã nỗ lực bao nhiêu năm, chịu đựng bao nhiêu cay đắng, cô cũng biết mà! Tôi cũng từng giúp cô! Cô qua cầu rút ván sao?"

Cô lạnh lùng cúp máy, chặn số.

Một con bọ cánh cứng sặc sỡ từ khe cửa bò vào, chậm rãi bò trên bệ cửa sổ. Cô đưa ngón tay cản đường nó, nó định bò lên tay cô.

Tạ Chiêu ngắm nghía lớp vỏ xinh đẹp của nó, sau đó hơi nâng cằm. Trợ lý lập tức dùng khăn giấy trắng b. óp ch. ết con bọ, rồi ném xác nó ra ngoài cửa sổ xe.

"Đừng bao giờ để cậu ta và người đại diện của cậu ta gọi đến nữa." Ánh nắng rực rỡ, Tạ Chiêu lại nhắm mắt.Khi Giang Từ thức dậy, Tạ Chiêu đã ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!