Hơi nóng bốc lên ngùn ngụt, ve sầu trên cây kêu râm ran vì oi bức.
Sau bữa sáng, không ai rời bàn, mọi người vẫn ngồi nghỉ ngơi chờ khách đến.
Bà May liên tục phe phẩy chiếc quạt.
Giang Từ liếc nhìn Tạ Chiêu. Trời nóng thế này mà cô vẫn mặc một chiếc sơ mi lụa dài tay màu trắng kem rộng rãi cùng quần dài màu cà phê nhạt. Đôi khuyên tai vàng to bản phản chiếu ánh nắng lấp lánh.
Tạ Chiêu đưa tay lau mồ hôi trên trán, cô cũng thấy nóng, nhưng chẳng còn cách nào khác.
Cô phải giấu chiếc điện thoại dùng một lần trên người để lát nữa mang vào phòng họp. Dưới lớp quần dài rộng, điện thoại được buộc vào bắp chân.
Giang Từ suy nghĩ hai giây rồi đổi chỗ ngồi sang bên cạnh cô.
Anh thả lỏng tay, thoải mái khoác lên lưng ghế của cô.
Tạ Chiêu nhận ra động tác này, quét mắt nhìn anh.
Anh tiến lại gần khiến cô hơi căng thẳng. Dù sao thì điện thoại vẫn đang giấu trong người cô.
Vừa rồi, Giang Từ liếc mắt một cái là biết cô có giấu gì đó, nhưng anh chưa vạch trần. Dù sao, cô vẫn chưa gửi tin nhắn nào, không thể làm cô cảnh giác.
Anh chỉ muốn dọa cô một chút.
"Mặc nhiều thế này, không thấy nóng à?"
Giấu điện thoại trên người cũng vất vả nhỉ? Anh thầm nghĩ.
Anh cố tình ghé sát tai cô, giọng trầm thấp vang lên. Hơi thở phả nhẹ vào xương quai xanh, khiến cô hơi ngứa. Tạ Chiêu bất giác thẳng lưng, né sang một bên để giữ khoảng cách với anh.
"Không nóng, vải này rất mỏng."
Cô vừa đổ mồ hôi vừa trả lời.
Thật à? Giang Từ nhếch môi cười thoáng qua.
Cánh tay vốn khoác trên lưng ghế đột nhiên vòng lỏng ra, tay anh đưa lên, chậm rãi vuốt nhẹ ống tay áo cô, đầu ngón tay di chuyển chầm chậm.
Đúng là khá mỏng.
Anh rút tay về.
Mọi người vẫn đang trò chuyện rôm rả. Thỉnh thoảng anh lại ghé sát thì thầm với cô.
Tạ Chiêu bắt đầu căng thẳng. Cô không chắc chiếc điện thoại có được buộc chặt hay không. Lỡ chút nữa rơi xuống đất để Giang Từ nhìn thấy thì sao?
Nhìn thấy môi cô dần mím lại, nụ cười trên môi Giang Từ càng đậm hơn.
Anh cố tình nghiêng người về phía cô, đôi chân cũng nhẹ nhàng chạm vào chân cô.
Ngay dưới lớp quần dài, điện thoại đang giấu ở bắp chân trái. Nhưng Tạ Chiêu không né tránh, cô sợ nếu lùi ra sẽ làm lộ sơ hở.
Dưới gầm bàn, đầu gối hai người chạm vào nhau.
Qua lớp vải, nơi bị chạm vào dường như tê nhẹ.
"Nhưng quần của cô có vẻ hơi dày thì phải." Anh ghé sát tai cô, giọng nói lười biếng, kéo dài cuối câu.
"Chút nữa nhiệt độ còn tăng lên đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!