Chương 23: Dù có phải đào sâu ba thước đất

Anh ta vẫn còn giả vờ ngủ sao?

Tạ Chiêu nghiêng đầu, khuôn mặt anh gần trong gang tấc.

Cô vươn tay, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gò má anh, vành tai, chậm rãi di chuyển xuống cằm, rồi bất ngờ bóp chặt.

"Anh sao lại thiếu cảm giác an toàn đến thế?"

Cô khẽ cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng vu. ốt ve cằm anh.

"Chỉ rời đi có mấy giây mà cũng không được sao?"

Uống thuốc dị ứng mà vẫn gắng gượng không ngủ, cũng khá kiên trì đấy.

Đúng vậy. Giang Từ cười lạnh, anh trở tay nắm chặt bàn tay đang quấy phá của cô, hơi thở trầm thấp:

"Cô đi rồi, tôi sao có thể ngủ được?"

Ngón tay anh nhẹ nhàng quấn lấy cổ tay cô, chậm rãi vuốt dọc xương cổ tay. Mạch đập của cô khẽ rung động dưới đầu ngón tay nóng ấm của anh. Đột nhiên, lực tay anh siết chặt.

Muốn đợi tôi ngủ say rồi xuống mật đạo?

Không có cửa đâu.

Tạ Chiêu hơi giãy giụa, ngồi thẳng dậy.

"Nhưng tôi khát nước, tôi muốn uống nước."

Muốn chạy sao?

Giang Từ giữ lấy vai cô, lập tức đè cô xuống gối. Mái tóc dài đen nhánh của cô xõa tung trên chiếc gối trắng muốt.

Trong tầm mắt của Tạ Chiêu, khuôn mặt anh càng lúc càng phóng đại, hai chóp mũi gần như chạm vào nhau.

Anh cúi đầu, ánh mắt siết chặt cô.

Cô nằm yên. Giọng anh trầm thấp, hơi thở ấm áp phả lên môi cô.

Tôi đi lấy cho cô.

Uống đi, tôi không bỏ độc đâu.

Giang Từ mò mẫm trong bóng tối, lấy một chiếc ly thủy tinh mới, rót cho cô nửa ly nước khoáng.

Tạ Chiêu ngồi dậy, cởi dây buộc tóc trên cổ tay, tùy ý cột lại mái tóc.

Cô vừa chạm môi vào ly nước đã lắc đầu.

"Tôi muốn uống nước ấm."

Giang Từ lại rót cho cô một ly nước nóng.

"Nóng quá, thêm chút nước lạnh." Cô nhíu mày.

Được, không vấn đề. Anh kiên nhẫn rót thêm nước lạnh vào ly của cô.

"Lại nguội rồi, thêm chút nước nóng nữa."

Anh lại mang đến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!