Chương 180: Con rắn không được phép ăn quả táo tri thức trong vườn địa đàng

"Ai muốn triệt sản vậy?" Một vị khách người Đức bước vào qua cửa.

Con mèo của tôi. Irene nói.

"À, tôi luôn cảm thấy việc triệt sản cho mèo có phần đi ngược lại tinh thần nhân đạo." Vị khách người Đức nói.

"Theo quy luật tự nhiên, các loài đều phải sinh sôi nảy nở, hàng ngàn, hàng vạn năm qua đều như vậy. Mèo cũng có quyền để lại thế hệ sau cho mình, tại sao con người lại can thiệp vào?"

"Là vì sức khỏe của chúng, như vậy mèo sẽ có thể sống lâu hơn một chút." Tạ Chiêu nói.

"Ừm, nhưng cũng phải có sự đồng ý của mèo, chúng phải tự gật đầu mới được." Người Đức nói.

Mèo đồng ý mà. Giang Từ ho nhẹ một tiếng, nói:

"Chỉ là ở đây không phải bệnh viện thú y, chúng ta có thể ngừng thảo luận về vấn đề sinh sản không? Để lại chút riêng tư cho mèo?"

Tạ Chiêu cúi đầu bật cười.

"Được rồi con trai, chúng ta không làm phiền con nữa." Irene cười đứng dậy, khoác tay vị khách người Đức.

"Hai đứa cứ nói chuyện đi, chúng ta ra vườn xem những vị khách khác, bọn họ đều là bạn mới quen của mẹ, lần này chỉ tiện đường ghé qua thôi."

"Thật xin lỗi vì làm phiền, nhưng chúng tôi cũng muốn tham quan khu vườn một chút." Vị khách người Đức nói.

"Đây thực sự là một cảnh tượng hùng vĩ. Vào thế kỷ XVIII, XIX, khi vật chất còn khan hiếm, gia tộc của các bạn lại có thể mang những báu vật kỳ trân trên thế giới, những cung điện từ phương xa về đặt ngay trong khu vườn của mình." Ông ta đứng trước cửa sổ kính vòm, phóng tầm mắt nhìn ra biển.

Từng cơn gió biển thổi tới, lá cọ xanh đậm dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh sáng mảnh mai.

"Tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy khu vườn này, quả thực rất đáng kinh ngạc." Tạ Chiêu nói.

"Nghe nói thuở ban đầu, tòa cung điện mang phong cách Rococo xinh đẹp này là dinh thự riêng mà vị gia chủ lúc bấy giờ dành tặng cho phu nhân của ông ấy, một món quà kỷ niệm tình yêu." Vị khách người Đức mỉm cười.

"Bây giờ lại được vị công tử trẻ tuổi này dành tặng cho người mình yêu. Quả thực, tầng lớp quý tộc rất dễ xuất hiện những kẻ si tình."

Tạ Chiêu nhìn về phía những cánh buồm trắng trên mặt biển xanh đậm xa xăm, lòng cô chợt động. Giang Từ nói, đó đều là du thuyền của anh.

Cô đã lăn lộn nhiều năm trong chốn phù hoa, cũng từng gặp không ít đàn ông giàu có, ai nấy đều tính toán chi li. Có cô gái dốc hết sức chen chân vào cuộc cạnh tranh để giành được cơ hội kết hôn với họ, hy vọng có thể đổi đời, nhưng cuối cùng cũng chỉ nhận lại những bản hợp đồng tiền hôn nhân được soạn thảo chặt chẽ bởi các luật sư, dập tắt hoàn toàn mọi ảo tưởng.

Không thiếu những người đàn ông giàu có từng thể hiện thiện ý với cô, nhưng cô chưa từng có hứng thú, không chỉ vì tiền bạc cô có thể tự kiếm được.

Mà còn bởi những thứ lấp lánh vàng bạc ấy, những chiếc vòng cổ, vòng tay bằng kim cương, những món quà mà đàn ông tặng cho phụ nữ không xuất phát từ chân tình, mà là những xiềng xích, gông cùm.

Họ dùng chúng để khóa chặt một món đồ chơi, một vật trang trí, một đối tác kinh doanh, một cái bình di truyền tốt.

Bề ngoài thì giống như đàn ông yêu chiều phụ nữ, nhưng thực chất chỉ có chiều chuộng, không có yêu. Cưng là dành cho vật, còn yêu là dành cho con người.

Cô là một nhà đầu tư, cô hiểu rõ điều đó hơn ai hết.

Những người đàn ông đó tặng quà giống như đang đầu tư, đều mong muốn có lợi nhuận thu về.

Họ hy vọng có được một thú cưng trong phòng ngủ để thỏa mãn sở thích cá nhân, một chiến lợi phẩm giúp họ tỏa sáng trên trường xã giao, một bình chứa gen tốt để sinh con nối dõi, hoặc một món hàng đầu tư có thể cùng họ mạnh tay hợp tác làm ăn, tạo ra lợi nhuận lớn hơn.

Còn Giang Từ, dù là vương miện hay cung điện, bất cứ thứ gì anh tặng cô đều không có bất kỳ điều kiện ràng buộc nào.

Không phải để tỏ tình mà tặng, không phải để cầu hôn mà tặng, không phải vì muốn cô trở thành bạn gái, trở thành vợ anh, hay sinh con cho anh mà mới được nhận những thứ đó. Chỉ đơn giản là vì anh có, nên anh tin tưởng tuyệt đối mà chia sẻ mọi thứ với cô.

Anh là hoàng tử sinh ra trong cung điện vàng, nhưng lại cam tâm tình nguyện làm hiệp sĩ của cô, dâng cả tòa thành của mình để tôn cô thành Nữ hoàng.

"Anh ấy thực sự là một người rất chân thành, đó cũng là lý do vì sao tôi yêu anh ấy." Tạ Chiêu nói thẳng trước mặt vị khách người Đức và Irene.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!