Chương 18: Sao mắt nhìn của cô lại kém như vậy?

Ve sầu không ngừng kêu vang trên những tán thông.

Hương cỏ cây Địa Trung Hải bị hơi nóng bốc lên, lan tỏa trong khoang mũi cô.

Hai người sóng vai bước đi, Tạ Chiêu nhìn sang Giang Từ.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi màu hạnh nhân rộng rãi, kính râm được kẹp hờ hững ở cổ áo, phần cổ áo cũng mở lơi lỏng, để lộ phần cổ dài và thanh tú.

Con đường lát đá khá hẹp, anh nhường lối cho cô, còn mình thì bước trên phần cỏ dại mọc um tùm.

Tấm lưng anh thẳng tắp, bước chân không nhanh không chậm, những nhánh cỏ dại lướt qua mắt cá chân gầy gò của anh, tạo nên những âm thanh sột soạt.

Lần đầu tiên gặp anh, cô đã cảm thấy dáng điệu của anh giống như một con hạc tiên.

Quần áo của Giang Từ lúc nào cũng đơn giản và xuề xòa, khoác lên người một cách tùy tiện, cổ áo không chỉnh tề, có chỗ còn bị lật lên, ống tay áo thì cuộn lại một cách tùy hứng.

Nhưng nhờ vóc dáng tuyệt vời cùng khí chất hiên ngang, dù có ăn mặc tùy tiện, anh vẫn trông như một người mẫu trên trang bìa tạp chí thời trang với phong cách lười biếng cố ý.

Mái tóc anh có phần hơi dài do không được cắt tỉa thường xuyên, hôm nay anh dùng một chiếc băng đô thể thao màu xanh đậm để buộc lại phần tóc mái, tránh để những lọn tóc đen hơi xoăn lòa xòa che mất tầm nhìn. Điều này lại càng tôn lên đôi mắt và đường nét khuôn mặt xuất sắc của anh.

Rất có vẻ thiếu niên. Tạ Chiêu vô thức nhìn anh chằm chằm.

Anh trông rất trẻ. Lần đầu gặp, cô tưởng anh nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi.

Giang Từ thực sự còn rất trẻ, vì anh đang đóng vai một người đồng trang lứa với Tạ Chiêu. Trên thực tế, anh nhỏ hơn cô ba tuổi.

Vì vậy, cách anh xử lý mọi chuyện cũng không phải lúc nào cũng chín chắn và chu toàn.

Giờ đây, Giang Từ đang suy nghĩ xem làm thế nào để đặt thiết bị nghe lén hình nút áo lên người Tạ Chiêu.

Ngày mai, CEO của tập đoàn LK sẽ đến, chính là đối thủ cạnh tranh đầu tư của cô. Ông Trần luôn nghiêng về phía hắn ta hơn. Hiện tại, cổ phiếu của Nhạc Càn đang tăng trở lại, điều này hoàn toàn bất lợi cho việc đầu tư của Tạ Chiêu.

Giang Từ nghĩ, như vậy rất có thể Tạ Chiêu sẽ liên hệ với Isaac.

Điện thoại và phòng ngủ của cô đều đã bị nghe lén nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường, vậy nếu cô liên hệ với Isaac, chỉ có thể là cô có một chiếc điện thoại khác và họ không gọi điện trong phòng ngủ.

Giang Từ tính toán đặt thiết bị nghe lén lên người cô ở nơi công cộng, xem có thể nghe được thông tin gì không.

Nhưng có vẻ như hơi khó ra tay... Đặt lên quần áo cô sao? Hôm nay Tạ Chiêu mặc một chiếc sơ mi không tay, phần vai không có vải che, anh không tiện chạm vào cô, như vậy quá bất lịch sự.

Hơn nữa, tại sao cô cứ nhìn anh mãi thế?

Anh vừa nói sai gì sao?

Chẳng lẽ là vì anh cắt ngang cuộc trò chuyện nhàm chán giữa cô và gã người Ý đó nên cô không vui?

"Gã Luca đó, tôi tưởng cô không thích kiểu đó chứ." Giang Từ liếc nhìn cô, thản nhiên nói.

Ồ? Cô hơi nhướng mày.

"Vậy anh nghĩ tôi thích kiểu nào?"

Có lẽ là lai. Anh thăm dò. Isaac có dòng máu Trung Quốc.

Nghe vậy, Tạ Chiêu ngẩng lên nhìn nghiêng khuôn mặt anh một cách chăm chú.

Đường nét sắc sảo của phương Tây kết hợp với những đường nét tinh tế của phương Đông.

Cô khẽ cười: Có lẽ vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!