Bầu trời như được dát vàng, cả thị trấn nhỏ của Ý chìm trong sắc cam hồng của hoàng hôn rực rỡ.
Trước khi rời đi, Giang Từ mua cà phê và bánh hạnh nhân bên đường, bọc trong túi giấy nâu rồi đưa cho Tạ Chiêu.
Hai người lên xe quay về.
Chiếc xe mui trần màu đỏ lao nhanh trên đường ven biển, những tán lá trĩu nặng quả chanh đôi khi lướt nhẹ qua bên tai.
Gió biển mùa hè thổi tới, trong không khí phảng phất một mùi chanh đăng đắng.
Tạ Chiêu khẽ cúi mắt, dựa vào ghế, đeo tai nghe Bluetooth nghe nhạc.
Giang Từ đoán ca sĩ cô đang nghe dựa trên sở thích âm nhạc mà hai người từng trò chuyện.
Anh đoán đúng rồi. Tạ Chiêu vươn tay đưa cho anh một bên tai nghe.
Giang Từ hơi sững lại, nhưng không từ chối.
Đầu ngón tay cô vô tình lướt qua má trái anh, gạt nhẹ lọn tóc đen bên thái dương rồi đeo tai nghe vào tai trái anh.
Trước mắt bỗng rộng mở, một vầng mặt trời đỏ cam khổng lồ đang dần chìm xuống ngay trước mặt trên con đường phía trước. Chiếc xe lao đi như muốn đâm thẳng vào ánh hoàng hôn rực rỡ.
Giai điệu cổ điển pha chút huyền ảo vang lên bên tai họ cùng lúc.
Tốc độ xe nhanh, gió biển làm mái tóc dài của cô bay loạn, từng sợi tóc cứ phất lên che mất tầm nhìn.
Tạ Chiêu liên tục đưa tay vén tóc ra sau.
"Tôi lái nhanh quá à?" Giang Từ liếc nhìn cô.
Không sao.
Dù vậy, anh vẫn giảm tốc độ.
Đường quốc lộ rẽ ngang, trước mắt là đồng cỏ trải dài bất tận, hai bên đường là những hàng thông cao vút.
Quạ đen kêu giữa rừng thông, tiếng ve râm ran, ánh nắng xuyên qua tán lá tạo thành những vệt sáng loang lổ trên mặt cô.
Một chiếc xe cổ màu chanh vọt qua, trên xe là những người mặc áo sơ mi hoa sặc sỡ, đàn guitar vang lên cùng khúc hát dân ca Napoli cổ xưa.
Tạ Chiêu lấy một chiếc bánh hạnh nhân từ túi giấy, nhúng vào cà phê nóng, hương thơm ngọt ngào của hạnh nhân hòa quyện với vị đậm đà của cà phê lan tỏa trong miệng.
Trước mắt tràn ngập sắc xanh.
Mặt trời lặn xuống phía dãy núi xa xa, kéo theo một đường viền cam dài trên đường chân trời.
Những bóng cây bách khổng lồ ven đường bị kéo dài dưới nắng chiều.
Chúng lặng lẽ nhìn chiếc xe mui trần đỏ chầm chậm lướt qua.
Những cây cổ thụ này đã đứng đây bao nhiêu năm? Tựa như đã từng chứng kiến Romeo cưỡi ngựa đến đón nàng Juliet.
Chiếc xe tiến vào miền sơn cước, men theo con đường mòn quanh co trong rừng, tầm nhìn bị từng tầng cây cối che khuất.
Rừng cây trong buổi hoàng hôn mùa hè yên tĩnh đến lạ, chỉ có vài tiếng ve kêu rải rác.
Hai bên đường là những bức tượng thiên thần cổ kính, ánh sáng xuyên qua những kẽ hở, lặng lẽ đổ bóng xuống mặt đất.
Tạ Chiêu nghiêng đầu nhìn Giang Từ—gương mặt góc nghiêng tựa tượng thần phương Tây dát vàng dưới nắng, đôi mắt khẽ cụp xuống, bình thản và tĩnh lặng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!