Tạ Chiêu và Giang Từ đan tay vào nhau.
Khách du lịch dần đông lên, Giang Từ siết chặt tay cô hơn.
Cả hai lén liếc nhìn nhau, ánh mắt chạm nhau rồi lập tức quay đi.
Giang Từ cúi đầu nhìn xuống bậc thang, còn Tạ Chiêu thì nhìn về phía bức tường màu kem nhạt, nơi có những đám rêu xanh mới mọc.
Vài nhánh cây non xanh mơn mởn xuyên qua bức tường mà mọc lên, khó khăn đâm chồi.
Cuối cùng, họ bước xuống hết bậc thang, Giang Từ từ từ buông tay cô ra.
Tạ Chiêu hai tay cầm túi xách, đang suy tính tìm lý do nào đó để đi lấy điện thoại dùng một lần và gọi điện.
Ở lối vào quảng trường, dòng người chen chúc đông đúc, một chiếc xe máy vụt qua bên cạnh Tạ Chiêu đang mải suy nghĩ.
Giang Từ phản ứng nhanh, vòng tay ôm lấy vai cô, kéo cô vào lòng.
Mùi hương quen thuộc mà cô thích lập tức tràn ngập khứu giác.
Tóc của Tạ Chiêu phất nhẹ qua tai Giang Từ, thoáng chạm vào nhau.
Cẩn thận một chút. Giọng anh trầm ấm, ngực rung lên khi anh nói, khiến tim cô đập loạn nhịp.
Tạ Chiêu nghe thấy tiếng tim mình đập to hơn, có lẽ hòa lẫn với nhịp tim của Giang Từ.
Trong chốc lát, anh buông cánh tay, lùi lại nửa bước.
"Đi vào phía trong đi." Dù Giang Từ đang điều tra cô với tư cách là nghi phạm, nhưng phép lịch sự cơ bản khiến anh luôn bảo vệ cô.
Tay phải của Giang Từ nhẹ nhàng đặt lên vai cô, không chạm vào da, tạo một khoảng ngăn cách giữa cô và đám đông, từ phía sau che chắn cho cô.
Hơi thở của anh bao quanh cô.
Tạ Chiêu bình tĩnh nói cảm ơn, nhưng ngón tay cô nắm chặt túi xách hơn.
Bước vào quảng trường cổ kính thời Trung cổ, ở phía xa có tiếng chuông nhà thờ vang lên. Một vài người ngồi trên bậc thềm của tòa thị chính cũ trò chuyện, ăn kem, trong khi có người khác đang vẽ phác thảo trước hội trường.
Những viên đá dưới chân được phơi nắng mùa hè đến nóng rẫy, quần áo trên người cũng trở nên nóng bức. Trong không khí, có mùi của những loài thực vật Địa Trung Hải bốc lên từ sức nóng.
Dưới ánh nắng chói chang, các tòa nhà màu vàng thủy tiên và hồng tôm trong quảng trường dường như nhạt đi, như thể vừa được tẩy rửa.
Du khách mặc áo sơ mi rộng rãi, nheo mắt vì ánh nắng gay gắt, gương mặt họ như được phủ một lớp ánh vàng.
Một vài người ném xu vào đài phun nước bằng đá cẩm thạch để cầu nguyện, nước văng tung tóe. Tạ Chiêu ngồi xuống bậc thềm cạnh đài phun nước.
Ánh sáng chói lòa của mùa hè khiến cô hơi chóng mặt, đôi mắt khẽ nheo lại.
Trời khá nóng. Cô nói.
Để tôi đi mua nước. Giang Từ lập tức đáp,
"Cô uống gì? Rượu chanh ngọt được không?"
Tạ Chiêu thích rượu chanh ngọt, cô gật đầu: Còn anh?
"Nước soda chanh thôi, tôi không thích rượu."
"Anh mua ở cửa hàng đối diện đi, trông chỗ đó có vẻ ổn." Cô chỉ về phía tiệm bên kia đường, mặt tiền màu vàng sáng, biển hiệu màu kem nhạt với chữ màu nâu nhạt, trước cửa có trồng cây chanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!