Chương 69: (Vô Đề)

Kim Đồng chôn mẹ qua loa ở một vạt cỏ bên cạnh đầm lầy. Anh quì xuống lạy tạ mấy người hàng xóm, cảm ơn họ giúp đỡ trong việc chôn cất. Bác Trương Vẹo Cổ cầm tay kéo anh đứng lên, bảo:

- Miễn lễ, miễn lễ!

Các anh Vương Cán và Lý Đại Quan cũng vòng tay đáp lễ, nói:

- Thôi, thôi!

Họ nhìn anh thương hại, nấn ná chưa về. Kim Đồng sực nhớ ra, vội móc túi lấy mấy chục đồng đưa cho bác Trương, nói:

- Bác ơi, ít quá chẳng thấm tháp gì, các bác uống chén rượu nhạt!

Lão Trương đẩy tay Kim Đồng lại, nói:

- Cháu ơi, khỏi cần!

Kim Đồng nài nỉ:

- Bây giờ phải như vậy mới hợp lẽ, mong bác nhận cho!

Bác Trương nói:

- Chỗ bà con lối xóm, tắt lửa tối đèn có nhau, chuyện ma chay có ai làm một mình mà được đâu?

Ngô Pháp Nhân khịt khịt mũi, nói:

- Từ nay trở đi, nhà ai có người chết thì tự đem đi mà chôn!

Anh ta nhìn về khu vục thành phố Đại Lan cát bụi mù trời, bành trướng như điên cuồng, nói:

- Trong khoảng mườii năm nữa, chẳng ai ngó ngàng đến ai đâu!

Kim Đồng móc bao thuốc lá bóc ra mời từng người. Cánh bác Trương tỏ vẻ khách khí từng người nhón lấy một điếu rồi chụm đầu châm lửa, nhả khói, nhặt nhạnh dụng cụ để chuẩn bị ra về. Bác Trương Vẹo Cổ nói:

- Cháu Kim Đồng này, bà thím qui tiên ở tuổi chín lăm là thọ lắm rồi? Người chết như ngọn đèn tắt, khí hóa gió, thịt hóa đất, dù có là vua cũng không thể khác! Cháu đừng buồn rầu quá!

Kim Đồng gật đầu xin vâng. Bác Trương lại hỏi:

- Cháu cùng về với mọi người chứ?

Kim Đồng nói:

- Bác và các anh cứ về trước, cháu xin ở lại một lát với mẹ cháu!

Mấy người kia thở dài, nhặt nhạnh cuốc xẻng, đòn khiêng ra về. Đi được khoảng chục bước, bác Trương ngoái lại khuyên:

- Phải nghĩ cho thoáng, cháu ạ, để bà thím về cõi Phật cho thanh thản?

Kim Đồng nước mắt lưng tròng, nhìn mãi khuôn mặt chất phác của bác Trương, gật đầu liền mấy cái. Nhân dân đi qua bàn tán về những nhà kính trồng rau, nguyền rủa bọn cán bộ thối nát và những khoản thu tàn bạo, cười nhạo những luống đất trên tầng 9, than vãn về những hành vi quái đản của lớp trẻ... Tiếng ồn ào xa dần, họ đã bỏ đi. Từ xa dội đến tiếng thình thịch nặng nề. Đó là tiếng đóng cọc của đội cầu sông Thuồng Luồng. Kim Đồng nhìn quanh, cảm thấy trong lòng trống rỗng, không biết đi đâu về đâu!

Anh thấy thành phố Đại Lan giở nanh múa vuốt, phát triển với tốc độ của ung thư ác tính. Những ngôi nhà cao tầng ngỗ ngược, điên cuồng nuốt chửng thôn xóm và đất trồng trọt. Ngôi nhà tranh mẹ ký ngụ đã mấy chục năm, cũng do kinh hoảng mà tự đổ sụp. Ngọn tháp bảy tầng đã chao nghiêng. Mặt trời lên, tiếng ồn từ thành phố lan tới như làn sóng. Hơi nước mù mịt trên đầm, cánh rừng hòe phía tây, chim chóc đã bắt đầu ríu rít, hoa hòe tỏa mùi thơm ngào ngạt. Anh thẫn thờ đi dạo quanh ngôi mộ mới đắp của mẹ sặc mùi đất bùn, rồi quì xuống, kính cẩn dập đầu lạy mẹ lần nữa, nhủ thầm:

- Mẹ ơi, con là đồ vô tích sự, chỉ làm khổ mẹ! Giờ đây mẹ mất rồi, thành Phật thành Tiên rồi, lên hồng phúc trên thiên đàng rồi, không bị con làm phiền nữa! Con cũng già rồi, cuộc đời con cũng sắp đi tong rồi. Con sẽ dâng hiến cái thân tàn này cho Thượng đế. Người anh em cùng cha khác mẹ với con đã thu xếp cho con một công việc trong nhà thờ. Anh ấy sẽ giao cho con nhiệm vụ gác cổng và làm vệ sinh, định kỳ mở nắp hố xí lộ thiên chuyển những thứ ô uế ra cánh đồng rau.

Mẹ, đó là nơi trở về tốt nhất của con, có lẽ nó cũng phù hợp với ước nguyện của mẹ?...

Chìm đắm trong suy tưởng, anh như nghe thấy tiếng tụng kinh của các con chiên văng vẳng bên tai:

- Chúa ơi, Chúa của chúng con ở trên trời, chúng con tắm trong ánh hào quang của Chúa! Máu của Chúa tưới cho hoa hồng và hoa tường vi, hãy cho chúng con được ngửi mùi thơm thiêng liêng đó, chúng con được rửa tội, chúng con được yên ổn trong lòng. A men! A men!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!