Khương Chiếu Tuyết và Sầm Lộ Bạch đã cầu hôn nhau sau khi tổ chức lễ Thất Tịch ở nước A. Cả hai đều muốn ở lại thêm vài ngày và tham quan một vài nơi nữa, nhưng không ngờ, chỉ hai ngày sau lễ Thất Tịch, tin tức trong nước đã truyền đến——Đàm Thù Như gặp tai nạn xe cộ trên đường đến bữa tiệc liên hoan của đoàn làm phim, tài xế ngồi cùng xe bị thương nặng, người bạn nữ đi cùng cũng bị thương không nhẹ.
Khi Khương Chiếu Tuyết lướt đến giao diện tin tức, tim nàng đập loạn, cũng chẳng quan tâm Trung Quốc hiện tại là mấy giờ, lập tức gọi điện đến ngay cho Đàm Thù Như.
Nàng lo cho tình trạng của Đàm Thù Như, thậm chí còn lo hơn về việc liệu người được gọi là "bạn nữ" bị thương nặng trong bức ảnh mờ ảo của hiện trường có phải là Dung Trĩ hay không.
Nàng thầm cầu nguyện cô ấy nhanh chóng bắt máy, nhưng giữa lúc cầu nguyện, điện thoại lại vang lên giọng nữ máy móc đầy lạnh lùng:"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được."
Cả trái tim Khương Chiếu Tuyết đều run lên.
Sầm Lộ Bạch đang xử lý tài liệu trên bàn làm việc. Lúc nhận thấy vẻ mặt nàng không ổn, cô lập tức hỏi han:"Sao vậy?"
Khương Chiếu Tuyết vừa bấm gọi lại, vừa giải thích ngắn gọn cho Sầm Lộ Bạch:" Chị Đàm bị tai nạn xe trên đường, không biết Dung Trĩ có ở trong xe không."
Chân mày của Sầm Lộ Bạch cũng nhíu lại ngay lập tức, vẻ mặt căng thẳng.
Trước khi nói thêm điều gì nữa, cuối cùng điện thoại cũng có phản hồi:"Xin chào, Chiếu Tuyết đúng không? Chị là Đàm Thù Như."
Giọng nói khàn khàn và mệt mỏi.
Tim Khương Chiếu Tuyết đập loạn xạ, thần kinh cũng căng thẳng đến cực điểm.
Nàng thất thố, thấp thỏm hỏi han:"Chị Đàm, sao chị lại bắt máy? Dung Trĩ đâu? Em đang ở nước A và nhìn thấy tin tức nói chị xảy ra chuyện?"
Đàm Thù Như im lặng hai giây rồi đáp lại: "Ừm. Khi bọn chị đang trên đường đến bữa tiệc liên hoan của đoàn làm phim, vì né một chiếc ô tô đột ngột mất lái, tài xế đã tông vào trụ cầu bên đường. Vì khóa dây an toàn ở ghế sau của xe hơi khó thắt nên cả chị và Tiểu Trĩ đều không thắt dây an toàn. Vì bảo vệ chị, Tiểu Trĩ đã bị thương ở đầu, gãy xương vai phải và xương chân phải. Hiện em ấy vừa được phẫu thuật và đã tỉnh nhưng vẫn đang được chăm sóc đặc biệt tại ICU.
Bác sĩ nói có máu đông trong đầu, không biết sau này có tan được không."
Giọng nói của cô ấy rất nhỏ, giống như cực kỳ mệt mỏi, không biểu đạt được bất kỳ cảm xúc gì.
Khương Chiếu Tuyết vẫn luôn lo lắng. Sau khi nghe tin Dung Trĩ đã tỉnh lại, nàng mới bình tĩnh lại đôi chút rồi quan tâm:"Còn chị Đàm thì sao? Chị không sao chứ?"
Đàm Thù Như trả lời: "Chị không sao, chỉ bị xước nhẹ thôi."
Lời vừa dứt, Khương Chiếu Tuyết mơ hồ nghe thấy một giọng nữ thiếu kiên nhẫn vang lên trong điện thoại:"Tổ tông à, sao cô còn ở đây, không phải tôi đã nói với cô là phóng viên truyền thông đang vây kín chỗ này rồi sao? Nếu cô không đi, chút nữa sẽ bị bao vây đấy, chúng ta rời khỏi đây trước đi được không?"
Đàm Thù Như che micro lại, không biết đang nói gì. Khương Chiếu Tuyết không thể nghe rõ, nhưng cũng có thể đoán được tình trạng của cô ấy.
Nàng vội vàng đồng tình: "Chị Đàm, bên kia chị có việc gì, chị cứ làm trước đi." Nàng dừng một chút rồi ngẩng đầu nhìn Sầm Lộ Bạch. Không biết Sầm Lộ Bạch đã quay lại cửa sổ trước bàn làm việc từ lúc nào, và cũng đang nghe điện thoại. Không tiện để hỏi Sầm Lộ Bạch, nàng tiền trảm hậu tấu:"Có ai chăm sóc Dung Trĩ không? Gia đình cậu ấy có biết không? Nếu không có ai, em sẽ đặt vé về ngay."
Đàm Thù Như nhanh chóng trả lời: "Không cần, chị chăm sóc em ấy là được rồi."
Giọng điệu đầy quả quyết.
Khương Chiếu Tuyết sửng sốt, đành phải trả lời:"Được, vậy... phiền chị trước."
Đàm Thù Như do dự, như muốn nói gì đó. Cô ấy im lặng vài giây, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ chào hỏi một chút rồi nói với Khương Chiếu Tuyết vài câu về tình hình của Dung Trĩ, sau đó cúp điện thoại.
Khương Chiếu Tuyết không yên lòng.
Nàng mở trang tìm kiếm và tìm các tin tức liên quan một lúc, nhưng cuối cùng vẫn lo lắng. Nàng ngẩng đầu lên, muốn thương lượng việc bay về Trung Quốc cùng Sầm Lộ Bạch, nhưng Sầm Lộ Bạch đã tiến về phía nàng trước.
"Chị đã hỏi Dao Dao tình hình cụ thể rồi. Dao Dao nói vết thương ở chân và vai của Dung Trĩ không nghiệm trọng, nhưng em ấy cần nghỉ ngơi một thời gian sau ca phẫu thuật. Máu đông trong đầu có thể rắc rối hơn một chút, chị đã bảo em ấy liên hệ với bác sĩ chuyên khoa để hội chẩn. Dư luận đang dậy sóng, em ấy sẽ liên hệ với công ty Thù Như để cùng nhau tìm cách trấn áp, em đừng lo lắng." Cô nhẹ nhàng giải thích và chủ động giúp nàng thu xếp mọi việc.
Khương Chiếu Tuyết ngơ ngẩn, chớp chớp mắt, bỗng dưng cầm lòng chẳng đặng vươn tay ôm chặt lấy cô, cảm động không nói nên lời.
"Sao chị tốt thế."
Luôn luôn thấu hiểu như vậy, giống như cơn mưa đúng lúc, khiến người khác yên tâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!