- Đàn bà ngốc, người ta là Tần thôn trưởng, đã coi trọng thì chuẩn bị cho bà làm quản sự đấy. Cái miệng của bà sau này lão tử phải quản nghiêm mới được, một ngài hai đồng có chuyện tốt như vậy sao?
Chồng nàng ta nói xong hưng phấn lên, ôm lấy Tề đại thẩm muốn làm tình. Tề đại thẩm vừa có tâm sự, lúc này mặc cho ông chồng mâm mê thân thể. Suy nghĩ sau này phải kín cái loa lớn lại mới được, người khác đừng nghĩ từ chỗ của nàng tìm được tin tức nhỏ nào.
Buổi tối Tần Mục không có ăn cơm, nhanh lúc tới giờ cơm tới nhà Hồ lão tứ ăn chực. Nghe nói Tần Mục cho Hồ Ngũ Đa tiền, Hồ lão tứ đỏ mặt tía tai nói Tần Mục là phá gia chi tử, còn không có kiếm tiền đã tiêu hoang.
Tần Mục cũng không tranh luận, chỉ mặc cho Hồ lão tứ mắng thoải mái đi, đợi đến lúc Hồ lão tứ mệt mỏi thì hắn mới bật cười, từ trong lòng ngực móc ra một cái hộp đưa cho Hồ lão tứ.
Hồ lão tứ đang ngậm điếu thuốc, phân phó bà vợ chuẩn bị rượu trắng, ba người lại uống với nhau. Tần Mục thừa cơ nói cho Hồ lão tứ, lễ mừng năm mới đầu xuân hắn muốn dẫn Hồ Ngũ Đa đi ra ngoài một chuyến, bảo hắn hỗ trợ chiếu cố chuyện trong thôn, lão gia tử một lời đáp ứng.
Tần Mục liền yên tâm, uống nhiều một ít sau đó mới rời đi. Gió lạnh thổi qua, ý nghĩ cũng tỉnh táo một chút, bước chân lảo đảo đi tới cửa nhà, vừa hay nhìn nhìn thấy một thân ảnh áo đỏ đang lo lắng đi qua đi lại.
- Tiểu Mai...
Tần Mục há mồm muốn hô, lại cảm thấy dạ dầy cồn cào, nghiêng đầu ói ra, thân thể mềm nhũn, vừa vặn Chu Tiểu Mai đã chạy tới vươn tay ra đỡ.
- Tại sao lại uống tới mức này chứ?
Chu Tiểu Mai nhìn thấy Tần Mục đôi mắt lờ mờ mê ly, tức giận không có chỗ đánh, lập tức véo cánh tay của Tần Mục, khá tốt Tần Mục mặc áo bông, không có cảm giác quá đau đớn, ngược lại có cảm giác thanh tỉnh, cũng không biết khí lực từ nơi nào ôm nghiêng Chu Tiểu Mai.
- Đừng, đừng ở chỗ này!
Chu Tiểu Mai bối rối kéo Tần Mục, sốt ruột dìu Tần Mục vào trong sân. Tần Mục không có khóa cửa, trong nhà cũng không có đồ đạt gì, Tần Mục không sợ phiền toái.
Chu Tiểu Mai thở hổn hển đỡ Tần Mục lên giường gạch, cởi áo ngoài và giầy giúp Tần Mục, đắp chăn mềm cho Tần Mục.
- Tại sao phải lại trốn tôi?
Sau khi giày vò xong, lại ói thêm một lần, Tần Mục ý thức thanh tỉnh hơn.
- Tôi tránh anh lúc nào, đây không phải tới thăm anh sao?
Chu Tiểu Mai có một ít bối rối, tránh né ánh mắt như lửa của Tần Mục.
Tần Mục hừ một tiếng, kéo tay của Chu Tiểu Mai ôm lên giường. Chu Tiểu Mai ỡm ờ nằm trong tay Tần Mục. Không đợi Chu Tiểu Mai ngồi vững vàng, Tần Mục lòng như lửa đốt cởi áo khoác của nàng ra.
- Không muốn...
Chu Tiểu Mai khóc lóc chống cự lại, nhưng mà trong lòng tràn ngập nhu tình với Tần Mục, cũng không quá mức cự tuyệt, không qua bao lâu hai tay của Tần Mục đã đặt lên bộ ngực của nàng.
Thời tiết có hơi lạnh, hai tay Chu Tiểu Mai ôm ngực, không cho bộ ngực của mình bạo lộ trước mặt Tần Mục, nhỏ giọng nói ra:
- Lạnh.
Tần Mục kéo chăn đắp cho hai người, thò tay vuốt ve gương mặt ngọc của Chu Tiểu Mai.
Nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Tần Mục, trong lòng Chu Tiểu Mai phát run, vội vàng nói:
- Tôi cho anh xem, cho anh sờ được không? Chúng ta không nên làm chuyện đó.
Trong lòng Tần Mục chấn động, sững sờ hỏi:
- Tôi...
Đột nhiên Chu Tiểu Mai buồn bã, hai năm qua toàn bộ ủy khuất trút lên đầu của nàng, đột nhiên nàng bổ nhào vào trong ngực Tần Mục, khóc lớn.
Vừa khóc vừa dùng sức đánh vào ngực Tần Mục, ủy khuất kêu lên:
-Đều tại anh, đều tịa anh, vì cái gì lại nhỏ hơn tôi, vì cái gì lại nhỏ hơn tôi?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!