Chương 40: Thánh Nữ Xuất Thủ

Lâm Dịch bình tĩnh trở lại, không nghĩ tới Ma Vật diệt thế này lại bị đoạn kiếm thần bí trong đan điền của hắn trấn áp, lúc đó dường như Ma Chỉ này đã cảm giác được cái gì đó. Ma khí cuồn cuộn nổi lên rồi mang theo hắn độn về phương xa, cũng không tiếp tục thôn phệ những tu sĩ khác.

Trong lòng Lâm Dịch khẽ động, một màn này rất là giống với cái Ma Chỉ đã cuốn đi Thạch Sa trước đó. Lúc đó hắn thấy Ma Chỉ bỏ chạy, còn tưởng rằng là đại hán chạy tới cho nên làm cho Ma Chỉ sợ rồi chạy đi.

Hôm nay xem ra, chẳng lẽ trong cơ thể của Thạch Sa cũng có bí bảo có thể trấn áp Ma Chỉ diệt thế này hay sao?

- Hay là Thạch Sa vẫn chưa bỏ mình?

Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Dịch trở nên sinh động, nhếch miệng không ngừng nở nụ cười ngây ngốc.

Lâm Dịch nhìn Ma Chỉ đen nhánh như mực ở trong đan điền của mình, huyết nhục đầy ắp, cho dù không nhúc nhích, thế nhưng nó lại tản ra một tia khí tức quỷ dị không rõ.

Thứ này ở lại trong người, cuối cùng là một tai họa, phải nghĩ biện pháp để tiêu diệt nó đi.

Nhưng vừa nghĩ lại, Lâm Dịch lại nở nụ cười tự giễu, tuy rằng Ma Chỉ này bị đoạn kiếm thần bí trấn áp, tạm thời không dám vọng động. Thế nhưng hắn cũng không có cách nào khống chế được đoạn kiếm thần bí này.

Lai lịch của đọa kiếm thần bí này quá thần bí, căn bản không nghe theo hắn, cũng may lần này khi hấp hối nó đã chủ động xuất thủ, cứu hắn một mạng.

Có lẽ Ma Chỉ cũng có địa vị rất lớn, khe nứt không gian cũng không thể thôn phệ được nó. Lâm Dịch suy nghĩ một chút, dựa vào thủ đoạn của hắn, căn bản không có cách nào tiêu diệt được Ma Chỉ này.

Nhưng tận mắt nhìn thấy Ma Chỉ tàn sát hơn một nghìn tu sĩ, Lâm Dịch đã nó hận thấu xương. Thấy nó bị đoạn kiếm thần bí trấn áp rất là an phận, cho nên hắn không khỏi vận dụng linh khí màu lam, hóa thành một chùm kiếm như mưa đâm đi tới.

Trong chớp mắt khi kiếm mưa màu lam va chạm với Ma chỉ. Ma Chỉ đen nhánh như mực hơi nhảy một cái, ma diễm phóng ra ngoài, khí tức tăng mạnh, nhấc lên một trận sóng to gió lớn ở trong đan điền của Lâm Dịch, trực tiếp đánh tan đám kiếm mưa.

Lâm Dịch như bị sét đánh, cả người run lên, nhưng trong nháy mắt này, đoạn kiếm thần bí đột ngột chấn động, có hơi ép xuống, thần quang màu lam trên mặt lưu chuyển, đan điền trong trong nháy mắt lại trở nên gió êm sóng lặng, ma diễm của Ma chỉ cũng bị thu về, dáng vẻ rất là ngoan ngoãn.

Trong lòng Lâm Dịch tức giận, thì ra Ma Chỉ này là thứ chuyên bắt nạt kẻ yếu. Rất xứng đôi với người của Công Tôn gia, tính tình của hắn cũng rất quật cường, trực tiếp vận kiếm khí màu lam, lần nữa đâm tới.

Mặc kệ có thể tạo thành thương tổn đối với nó hay không, trước tiên cứ trút giận rồi hãy nói tiếp.

Lúc này, kiếm khí màu lam đâm lên Ma Chỉ. Ma Chỉ cũng không phản kháng, một giọt máu đen rơi xuống, tản ra từng trận ma khí chấn nhiếp tâm thần người ta. Kiếm khí màu lam tạo thành vòng xoáy, trực tiếp xoắn tan ma khí.

Chỉ còn lại một tơ máu đỏ tươi, dường như bên trong có ẩn chứa năng lượng rất to lớn, nhưng lại không có lấy một tia ma tính nào cả. Nó hóa thành huyết quang vô tận, lao ra khỏi đan điền, trào ra các nơi trên toàn thân.

Cả người Lâm Dịch không ngừng run rẩy, thân thể không ngừng run run, giống như bị rèn luyện vậy. Thân thể bộc phát ra thần quang bảy màu chói mắt, huyết sắc lan tràn ra toàn thân, giống như là ma quỷ mới từ trong địa ngục đi ra.

Chỉ có một giọt máu đen, ma khí bị nghiền nát, lại có uy năng như thế.

Nửa ngày trôi qua, huyết sắc thối lui, Lâm Dịch cảm giác dường như thân thể của mình đã trải qua một lễ rửa tội nghịch thiên, đã trở nên càng mạnh hơn một cách rất rõ ràng.

Trong lòng hắn nghĩ ngợi nói:

- Giọt máu đen này đã bị kiếm khí màu lam luyện hóa ma tính, cho nên đối với thân thể cũng không hề bị ảnh hưởng. Chỉ một giọt đã có hiệu quả như thế, nếu như lấy mười giọt, trăm giọt, hoặc là luyện hóa hết toàn bộ cái Ma Chỉ này thì như thế nào?

Nghĩ đến đây, hai mắt Lâm Dịch trở nên sáng choang, miệng nở nụ cười ngây ngô.

Đột nhiên, trong lòng Lâm Dịch khẽ động, không biết quỷ thần xui khiến thế nào mà hắn lui ra thật xa.

- Oanh!

Lâm Dịch đột nhiên quay đầu lại, nơi mà hắn đứng bị một mũi tên bằng băng bắn trúng, tạo ra một cái hố sâu.

Một nữ tử phong hoa tuyệt đại đứng ở cách đó không xa đang lạnh lùng nhìn hắn, vẻ mặt như sương lạnh, cao quý mà lạnh lùng. Hóa ra là Thánh Nữ Nghiễm Hàn Cung.

Một kích này suýt nữa đã dẫn theo khe nứt không gian, nếu không phải linh giác của Lâm Dịch cường đại, né tránh đúng lúc, sợ rằng dùng cường độ thân thể của hắn, vẫn sẽ bị thương nặng.

Lâm Dịch bị đánh lén, thế nhưng lại không hiểu ra sao cả, trong lòng giận dữ. Cũng không để ý tới đối phương là người phương nào mà chửi ầm lên:

- Ngươi có bệnh sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!