Ma Chỉ cắn nuốt Lâm Dịch, toàn bộ khói đen đột nhiên sôi trào, bạo phát ra một tiếng thét chói tai, sau đó quay đầu đi xa.
Mộc Tiểu Yêu xông lên như phát điên, cuối cùng cũng không đuổi kịp được đám khói đen kia. Trong chớp mắt, Ma Chỉ kia đã biến mất trong tầm mắt.
Nàng vô lực ngồi ở trên dốc thoải, ánh mắt có chút si ngốc nhìn về hướng kia. Cả người như mất đi hồn phách, chỉ còn lại có nước mắt không ngừng chảy xuống.
Trong lòng nàng có một thanh âm nhiều lần vang vọng:
- Ngốc tử đã chết, ngốc tử đã chết, là vì cứu ta, cũng là vì ta.
Lúc này tâm của nàng như đã chết.
Mộc Dịch tận mắt nhìn thấy một màn này xảy ra, hắn cũng vô lực ngăn cản. Mãi cho đến lúc này, hắn đã không còn định kiến với Lâm Dịch nữa.
Hắn nhìn hai con mắt trống vô thần của muội muội, cảm giác đau lòng, thế nhưng cũng không biết nên khuyên cái gì mới phải.
Nửa ngày sau, Mộc Dịch đi tới phía trước, nhẹ nhàng vỗ vai của nàng rồi thấp giọng nói:
- Tiểu muội, chúng ta đi thôi, hắn sợ là...
Nước mưa rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Tiểu Yêu, y phục đã trở nên ẩm ướt. Cũng không biết là nước mưa hay là nước mắt.
Nàng đột nhiên giơ tay lên, đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng kéo một cái lên trên khuôn mặt có làn da nõn nà của nàng, đầu ngón tay rũ xuống mang theo một giọt máu.
Trên má của nàng xuất hiện một vết thương, máu thịt lộ ra ngoài, cực kỳ dữ tợn. Máu tươi theo nước mưa nước mắt chảy xuống, lẳng lặng chảy xuôi.
Mộc Dịch kinh hô một tiếng, đi tới nắm lấy tay của Mộc Tiểu Yêu lại, vội vàng quát lên:
- Tiểu muội, muội đang làm gì vậy? Vì sao muội phải làm thương tổn mình cơ chứ!
- Hắn đã không thể nhìn thấy dung nhan muội, giữ lại gương mặt này thì có ích lợi gì cơ chứ?
Mộc Tiểu Yêu lẩm bẩm.
Khi nàng nói những lời này lại rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến cho người nghe cả thấy đau lòng.
Cả người Mộc Dịch chấn động, quả thật hắn chưa từng nghĩ tới, tính tình của tiểu muội hắn lại cương liệt như vậy.
Hắn tức giận tới mức hai tay run rẩy, lớn tiếng nói:
- Tiểu muội, không nên như vậy, muội còn có ca ca ta, còn có tộc nhân, muội...
Mộc Tiểu Yêu quay đầu, kinh ngạc nhìn về phía Mộc Dịch.
Hai con mắt vô thần giống như tro tàn làm cho trong lòng Mộc Dịch run lên, cũng không nói được nữa.
- Ca ca, muội xin lỗi, xin lỗi tộc nhân, nhưng mà... Muội không thể quên được hắn.
Vết thương mặt của Mộc Tiểu Yêu trên vẫn đang chảy máu, thế nhưng lại không đau đớn bằng trong tim nàng lúc này.
- Không biết vì sao, muội và ngốc tử mới quen không đến một ngày. Thế nhưng mà muội tình nguyện ở với hắn, nguyện ý nghe hắn gọi muội là Tiểu Yêu Tinh, nguyện ý để hắn nhìn muội. Khi ở cùng với hắn, muội rất vui vẻ, vui vẻ như chưa bao giờ có.
Mộc Dịch nghe những lời này, cảm giác yết hầu căng lên, muốn nói cái gì đó, thế nhưng hắn lại không biết mình nên nói từ đâu.
- Ca ca, huynh có tin luân hồi không?
Mộc Dịch chật vật nói:
- Ta không biết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!