Chương 3: Dở Khóc Dở Cười

Trên mặt Chu Tiểu Mai hiện ra nét lo lắng, đảo mắt lại phủ cười quyến rũ nói:

- Tần Mục, hôm nay tôi trở về, phòng cũ không có quét dọn gì cả, dù sao anh cũng ở một mình, không bằng tới giúp quét dọn một chút, buổi tối tôi chuẩn bị chút đồ ăn ngon cho anh.

Tần Mục mỉm cười, gật đầu đáp ứng, tuy góa phụ này thanh danh không tốt, nhưng mà ngắm nhìn cũng là một loại hưởng thụ. Huống chi Tần Mục còn phải hiểu rõ nhiều chuyện, có một số việc kết giao với gái hồng lâu có lẽ còn biết được một ít chuyện giấu diếm.

Hà Tinh túm góc áo sau lưng Tần Mục, xem ra không muốn cho Tần Mục đi.

- Ơ, đây không phải nữ sinh viên sao? Như thế nào, thích Tần Mục à, sợ chị ăn anh ta sao?

Chu Tiểu Mai cười to, bộ ngực của nàng run run làm cho Tần Mục có cảm giác mê mẫn.

Hà Tinh tức giận quay người chạy đi, bộ dáng hoàn toàn chẳng giống cô gái cầm gậy nện vào đầu của Tần Mục lúc trước chút nào.

Tần Mục mỉm cười, nhìn Chu Tiểu Mai nói ra:

- Đi thôi, dù sao tôi cũng là người biếng nhác, hôm nay chúng ta thu dọn xong hay không cũng khó nói đấy.

Chu Tiểu Mai sóng mắt lưu chuyển, nàng lại nói:

- Vậy ngày mai chúng ta lại làm.

Hai người đi qua thôn nhỏ, không bao lâu đi tới nhà của Chu Tiểu Mai. Đẩy cửa ra thì nghe tiếng ho khan từ trong truyền ra, Chu Tiểu Mai vội vàng chạy vào bên trong:

- Bà bà, bà làm sao rồi?

Con đã bảo bà đi ra trấn dưỡng bệnh, tại sao bà không nghe con?

Tần Mục đi theo sau lưng Chu Tiểu Mai, phòng này rất sạch sẽ, hoàn toàn không giống loạn như lời của Chu Tiểu Mai. Giờ phút này Chu Tiểu Mai đang vịn lão thái thái, không ngừng đấm lưng cho lão thái thái.

Lão thái thái ho khan, lão thái thái thở gấp một hơi, nhìn Tần Mục nói ra:

- Tiểu Tần tử, ngồi đi. Từ khi lên làm thôn trưởng, con đoạn thời gian này không qua thăm lão bà bà.

Tần Mục cười nói xin lỗi, ngồi xuống giường gạch.

Lão thái thái nhìn qua bệnh tật yếu ớt, tinh thần cũng không kém, cầm tay Tần Mục nói chuyện nhà.

Tần Mục cũng không có biểu lộ không kiên nhẫn, chỉ ngẫu nhiên hỏi chút ít nghi hoặc ở địa phương, lão thái thái cũng nói rõ từng chuyện cho hắn nghe. Tần Mục hỏi thập phần có kỹ xảo, không làm cho lão thái thái cùng Chu Tiểu Mai nghe ra có gì đó không ổn.

Hai người nói chuyện, Chu Tiểu Mai hầu hạ ở bên cạnh, bất tri bất giác sắc trời cũng đã tối lại.

Chu Tiểu Mai dọn dẹp nấu cơm, lão thái thái kéo tay Tần Mục tay nói ra:

- Tiểu Mai là con gái tốt, Lai Phúc nhà bà chậm trễ nó, chậm trễ đời của nó. Hai năm qua tin đồn không ít, Tiểu Mai sống cũng khổ.

Tần Mục chấn động, gật gật đầu, tâm tư đặt lên người Chu Tiểu Mai.

Lão thái thái mắt mờ thỏa mãn nhìn qua Tần Mục, cũng không biết trong nội tâm nghĩ cái gì.

Ăn cơm xong lão thái thái lớn tuổi liền nằm trên giường gạch ngủ đi. Chu Tiểu Mai thì nhét vài thanh củi vào trong bếp lò, liền cắn môi nói ra:

- Anh muốn tự đi hay tôi tiễn anh đi?

Nói chuyện ngữ khí vô cùng lớn mật, làm cho tim Tần Mục đập mạnh vài cái.

Liếc mắt nhìn Chu Tiểu Mai, ánh lửa chiếu vào mặt nàng, sắc mặt vô cùng kiều diễm. Tần Mục lắc đầu nói:

- Tôi tự đi thôi, đêm hôm khuya khoắt, lạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!