Nếu Lâm Dịch tùy tiện ra ngoài trong lúc đầu sóng ngọn gió, không chỉ dẫn tới nguy hiểm bị đuổi giết, mà càng không có tinh lực đi tìm thần dược Thái cổ.
Tuy nói mộ huyệt này rất trầm lặng, nhưng linh khí cũng không loãng hơn so với bên ngoài.
Hôm nay Lâm Dịch vẫn chỉ là Ngưng Khí tầng tám, hắn dự định đột phá ở nơi này, mấy ngày nữa lại đi xông ra ngoài một phen.
Thần ma chi địa, ngày thứ mười ba.
Khoảng cách với kỳ hạn một tháng, thời gian đã gần được một nửa.
Tại một chỗ cát vàng có mặt khắp nơi ở trên đất, gió mạnh nổi qua bốn phía sa mạc, đột nhiên có một cái hố sâu lớn xuất hiện. Cát vàng trên mặt đất chảy xuống cuồn cuộn, bên trong có một tiểu tử ngốc nghếch chui ra ngoài, hắn lén lút, quan sát chung quanh.
Chỉ chốc lát sau, hai bên trái phải có một cái đâu lớn nhô ra, người này có chút buồn bực nói:
- Lâm huynh đệ, hình như không còn ai nữa?
Lâm Dịch gật đầu, nhảy lên một cái, trên cả người là cát vàng, cả người nhìn không ra một tia khí tức tu đạo nào, giống như phàm nhân vậy.
Hàn Lỗi ghé sát vào cửa động, hỏi:
- Lâm huynh đệ, ngươi đã đạt đến Ngưng Khí tầng chín đỉnh phong, sau này có gì dự định không? Bằng không ở lại đây trốn với ta, chờ tới kỳ hạn rồi đi ra.
Đã nhiều ngày rồi, ta nghe nói bên ngoài rất loạn, thần vật Thái cổ chuẩn bị xuất thế, thế lực khắp nơi đã bắt đầu xảy ra ma sát, tu sĩ Ngưng Khí thông thường rất khó để sinh tồn vào lúc này.
Lâm Dịch lắc đầu, trầm giọng nói:
- Ta còn có việc cần hoàn thành, nhiều ngày qua đa tạ ngươi thu nhận. Nếu sau này có chỗ cần tới Lâm Dịch ta thì cứ tới tìm ta.
- Ngươi muốn đi làm chuyện lớn gì vậy, ta đây có thể giúp một tay hay không?
Thần dược Thái cổ vẫn còn chưa có một tia đầu mối nào cả. Nghĩ đến đây, ánh mắt Lâm Dịch trở nên buồn bã, lắc đầu.
Hàn Lỗi thấy Lâm Dịch không muốn nói, hắn cũng không hỏi tới nữa mà chỉ nói:
- Trong hơn mười ngày còn lại ta sẽ ẩn nấp dưới đây. Ta tự mình biết mình, đồ chơi như thần vật Thái cổ vừa xuất thế, đến lúc đó nhất định sẽ là một trận gió tanh mưa máu. Xác chết trôi khắp nơi trên đất, ta sẽ không nhúng tay vào vũng nước đục kia.
Lâm huynh đệ, nếu như ngươi muốn tị nạn, cứ tới tìm ta.
Lâm Dịch mím môi, gật đầu, thấp giọng nói:
- Bảo trọng!
Hàn Lỗi mở miệng rộng cười cười, lại trực tiếp chui xuống phía dưới, một lát sau, nơi đây lần nữa bị cát vàng che giấu, không nhìn ra được một tia dị dạng nào cả.
Lâm Dịch tìm một phương hướng, mũi chân chỉ xuống đất, thân thể lóe lên, lập tức biến mất ở trong sa mạc mênh mông.
Lần này tiến lên, Lâm Dịch trốn trốn tránh tránh, không dám bại lộ thân thể một cách đơn giản, để tránh cho bị người ta nhận ra. Hắn cũng từng cân nhắc qua việc chôn Ô Sao trường kiếm đi, chờ tới lúc ra ngoài mới lại lấy, nhưng cuối cùng trong lòng vẫn có chút không nỡ.
Đại đa số tu sĩ trong Thần ma chi địa đều đang nghị luận tới việc thần vật Thái cổ chuẩn bị xuất thế, Lâm Dịch nghe nhiều cho nên cũng biết được một chút đại khái.
- Này, ngươi đã nghe nói chưa?
Người dẫn đội lần này của Công Tôn Hoàng tộc là đệ nhất nhân Bất tử kim thân Công Tôn Cổ Nguyệt. Hắn đã liên hiệp với một trong ba đại tông môn trên Hồng hoang đại lục là Nghiễm Hàn Cung, có người nói Nghiễm Hàn Thánh Nữ cũng đã đích thân đến đây.
- Thật sao?
Nghiễm Hàn Thánh Nữ được gọi là đệ nhất mỹ nhân Hồng Hoang, lạnh lùng mà cao quý, giống như tiên tử bị đày xuống phàm trần, đó là tình nhân trong mộng của ta a, trời ạ, ta sắp phát điên rồi!
- Ta nghe người ta nói, phàm là tu sĩ nhìn thấy Nghiễm Hàn Thánh Nữ thì sẽ không khỏi sinh ra một loại cảm giác xấu hổ. Không ai dám nhìn chằm chằm vào nàng, sợ làm khinh nhờn nữ thần a.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!