Chương 20: Ô Sao Trường Kiếm

Lâm Dịch thủ hộ tâm thần, yên lặng nhìn người nọ, chân không dám di chuyển đi một chút nào. Hắn có một loại cảm giác, nếu như mình vọng động một cái thì sẽ có kết cục thân tử đạo tiêu.

Chỉ thấy người nọ mặc áo trắng như tuyết, trên mặt không có râu, giữa hai lông mày lộ ra một tia sát khí. Thế nhưng vẻ mặt lại có một loại cô đơn không nói ra được, trên hai đầu gối có một thanh trường kiếm rất là cổ xưa.

Kiếm không rút ra, thế nhưng lại có từng đợt hàn ý tản ra, chấn nhiếp tâm thần người ta.

Trong lúc song phương giằng co, đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân, Lâm Dịch nhìn qua, lập tức nhìn thấy hai tu sĩ mặc đạo bào màu vàng vừa leo lên đỉnh núi, trên ngực có thêu hai chữ lớn, Công Tôn!

Công Tôn Hoàng tộc!

Đồng tử của Lâm Dịch chợt co rút lại, khí tức bất ổn, không nghĩ tới ở trong Thần ma chi địa này, rốt cuộc nhanh như vậy hắn đã gặp phải đối phương. Công Tôn Cổ Nguyệt là tu sĩ Kim Đan, cho nên có lẽ sẽ không tới nơi đây để mạo hiểm, hai người này có lẽ là tu sĩ tiểu bối của Công Tôn Hoàng tộc.

Một vị tu sĩ trong đó lạnh lùng liếc mắt nhìn Lâm Dịch, sau đó thoáng nhìn qua người mặc áo trắng, miệng khẽ ồ một tiếng, dường như lại lập tức có cảm giác, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ, bị khí cơ của hắn chấn nhiếp cho nên cũng không dám lộn xộn. Trên trán từ từ xuất hiện từng trận mồ hôi.

Vẻ mặt tên tu sĩ đi theo phía sau kia rất âm trầm, hắn đứng cách xa hơn người nọ một chút. Lúc này hắn vuốt cằm trầm ngâm một lúc lâu, sau đó đột nhiên cười xùy một tiếng, nói:

- Nhìn ngươi sợ đến mức đó kìa?

Đó chỉ là một người chết, ngươi cũng không nhìn ra được sao?

Tu sĩ trước đó không tin tưởng, hét lớn:

- Công Tôn Phái, ngươi bớt nói lời châm chọc ở đây đi, mau tới kéo ta trở về đi.

Tu sĩ tên là Công Tôn Phái thấy vậy, cười lạnh một tiếng rồi nói:

- Ngươi bình tĩnh cảm nhận một chút, người nọ nào có khí tức sinh mệnh chứ? Hắn đã tạo hóa ở chỗ này được hơn mười vạn năm, đã sớm chết hẳn rồi, vừa đụng sẽ hóa thành tro tàn mà thôi, ồ... Không có để lại bí bảo gì sao, thanh kiếm kia nhìn như có chút bất phàm.

Ngoài miệng nói như thế, nhưng dưới chân hắn lại không nhúc nhích, không tiến lên, mà chỉ nhìn từ phía xa xa.

Vẻ mặt của Lâm Dịch rất bình tĩnh, thầm nghĩ:

- Công Tôn Hoàng tộc này tuy là tứ đại thế gia, thế nhưng trong đám tiểu bối cũng lục đục với nhau. Rõ ràng tu sĩ Công Tôn Phái kia không có ý tốt.

Tuy nói người mặc áo trắng này đã chết, thế nhưng sát khí này lại có mặt ở khắp nơi, nếu như đi sai một bước sẽ khó bảo đảm bản thân không có rơi vào kết quả thân tử đạo tiêu.

- Ồ, dường như đúng như ngươi nói, người này đã chết. Ha ha ha, thực sự là cơ duyên trời giáng xuống đầu nha.

Tu sĩ kia ngửa mặt lên trời cười to, nhưng hắn vẫn rất cẩn thận, cẩn thận đi từng bước nhỏ về phía trước.

Tu sĩ kia âm thầm cười nhạt, thầm nghĩ:

- Công Tôn Phái ngươi có tâm tư gì ta không biết sao? Muốn làm cho ta bị thương, ta sẽ để cho ngươi xem, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con chứ? Nếu như ta có được bảo bối này, ngươi đừng mơ được chia trác gì.

Hừ!

Tu sĩ kia động khẽ động, nhìn người mặc áo trắng không có động tĩnh gì. Lúc này hắn mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, chậm rãi đi đến chỗ người mặc áo trắng kia, bước chân rất chậm, bởi vì hắn vẫn không dám khinh thường.

Mãi tới khi đi tới trước mặt người mặc áo trắng kia thì tên tu sĩ kia vẫn không có việc gì. Hắn yên lòng, cười ha hả, ngạo nghễ nhìn về phía Công Tôn Phái, khóe miệng mang theo một tia trào phúng, nói:

- Công Tôn Phái, sợ rằng tính toán của ngươi không có tác dụng rồi, thanh kiếm này ta từ chối thì bất kính a.

Trong lòng Công Tôn Phái thầm buồn bực, chẳng lẽ hắn đã tính sai thật? Ngoài miệng thì lại ra vẻ lạnh lùng nói:

- Ngươi nói thế là có ý gì, đều là tộc nhân của Công Tôn gia, ai thu được không phải giống nhau hay sao.

- Khà khà, chỉ sợ hiện tại ngươi đang rất đau lòng thôi.

Tu sĩ kia nói xong, trực tiếp chụp tay vào thanh Ô Sao trường kiếm này, trường kiếm trực tiếp rơi vào trong tay hắn. Mà hai tay của người mặc áo trắng bị trường kiếm kéo, trực tiếp hóa thành một mảnh tro tàn, từ từ lan tràn tới toàn thân, cuối cùng hóa thành một mảnh hư vô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!